Ngày đầu tiên làm dâu bao cảm giác bỡ ngỡ và cũng nghiệm ra được nhiều thứ, cả ngày chật vật rửa cả trăm cái bát đũa chạy đôn chạy đáo lên xuống rã rời chân tay chỉ muốn được nghỉ ngơi. Nhưng không thể nghỉ được. Về nhà chồng trong ngày đầu tiên một mình lủi thủi cảm giác lạc lõng, chồng cũng không ở cạnh cảm giác lạc lõng thế nào ấy. Không biết chồng quá vô tâm hay sao? lúc chồng định ngồi đó em cũng theo chồng ra ngồi đó. Xong chồng có việc chạy ra ngoài tý vào chồng lại ngồi chỗ khác làm em bơ vơ giữa cả gia đình, thấy buồn buồn tủi tủi lắm cơ.
Em không muốn ngồi đó nữa em muốn bỏ chạy ra ngoài, em không chịu được cảm giác lạc lõng giữa nơi mà mình chuẩn bị gắn bó cả đời như thế. Xong rồi bữa cơm cũng qua, em cũng nuốt được vài miếng rồi em cũng thấm dần cảnh làm dâu và mới biết được mẹ mình thật là vĩ đại. Rồi con sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa. Sau bữa cơm ngồi dọn dẹp bát đũa, rửa xong nồi lau nhà cửa, đổ rác sắp xếp lại cũng đến gần 10 giờ đêm, chồng cũng kêu mệt mẹ bảo chồng đi nghỉ trước nhưng có lẽ vợ chẳng nói chẳng rằng gì nên chồng nghĩ vợ đang giận hoặc đang mệt nên dọn cùng vợ nên công việc cũng được thu xếp nhanh để được đi nghỉ. Chồng cũng hỏi sao mặt lại không vui lại như vậy, vợ cũng chẳng nói lăng gì nhiều chỉ cười nhẹ một cái vì nghĩ lên chấp nhận vì làm dâu là sẽ khó tránh khỏi mà. Về tới nhà cũng tranh thủ cắm siêu nước rồi tắm giặt đi ngủ, thế là qua một ngày vất vả cực nhọc và lạc lõng giữa trốn đông người, và cũng cảm thấy mình lớn dần lên trong suy nghĩ.
Sáng hôm sau khi chưa 7 giờ mới 6h ck đã lục đục gọi vợ dậy để đi làm, thật là mệt. Không biết chồng có suy nghĩ gì hay vì lo vợ đi làm muộn. Nhưng chồng à vợ mệt lắm để vợ ngủ thêm 1 tiếng nữa đi làm vẫn vừa mà, giờ vợ đến công ty còn chưa mở cửa chồng ạ, nhưng nằm được một tý chồng lại gọi vợ mệt ghê, sau vài lần vợ cũng phải lồm cồm bò dậy vì cũng chẳng ngủ được vì chồng cứ gọi. Vợ dậy rửa mặt đánh răng lấy xe máy của chồng đi làm.
Đi xe của chồng vợ chẳng quen, đã thế lại còn bị vác đôi guốc quá cao( vợ quên mất không mang đôi dép khi đến nhà chồng) vợ đau hết cả chân. Cuối cùng cũng tới công ty, vợ nhìn điện thoại suốt từ sáng tới trưa cũng chẳng thấy chồng hỏi thăm gì, ngày đầu tiên vợ đi làm khi chính thức về nhà chồng không có gì đặc biệt cả. Không biết là do giờ mình là vợ chồng rồi lên những câu hỏi han hay câu quan tâm trở lên thừa thãi. Vợ suy nghĩ vẩn vơ rồi đến bữa trưa ăn xong vơ cũng nhớ nhìn điệnt hoại xem chồng nhắn tin không, cũng không có tin nào, vợ đành đi ngủ.
Tới chiều thức dậy vợ thấy chồng buzz qua chát tối nay về nhà chồng ăn cơm. Hì nghe mà xót xa thế, vợ cứ nghĩ giờ chồng với vợ là một, vợ cũng mong sau này mẹ ck cũng là mẹ vợ, bố ck cũng là bố vợ, nhà chồng cũng là nhà vợ nhưng có lẽ với chồng thì nó không phải là thế, chồng với vợ vẫn có khoảng cách tách biệt riêng không thể là chung được. Có lẽ còn môt phần nữa chồng chưa chuẩn bị tâm lý để bước vào đời sống kết hôn? vậy tại sao chồng cố gắng kết hôn làm gì? sao chồng cưới vợ làm gì vậy? nếu chồng chưa có sẵn sàng hy sinh độc thân thì chồng lấy vợ làm gì?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét