tag:blogger.com,1999:blog-89408466921663506112024-02-19T07:38:24.713-08:00Anh đã hứa sẽ không rời xa em?Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.comBlogger62125tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-16960960781100553272024-01-03T23:52:00.000-08:002024-01-03T23:52:35.057-08:00Ước mơ lớn nhất của con người là cảm nhận và tìm được ý nghĩa hạnh phúc của cuộc sống<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span id="yui-gen25" style="font-family: Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 13px;"><em><span id="yui-gen31" style="color: navy;">"Ước mơ lớn nhất của con người là cảm nhận và tìm được ý nghĩa hạnh phúc của cuộc sống".</span></em><br /><br />Hạnh phúc là biết luôn khám phá cuộc sống mới mẻ từng ngày.<br /><br />Hạnh phúc là cảm nhận hồn nhiên cái đẹp cuộc sống từ những điều đang diễn ra quanh ta như bản thân nó vốn từng có.<br /><br />Hạnh phúc là được sống, chia sẻ với những người bạn chân thành. </span><br />
<span style="font-family: Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 13px;"><br /></span>
<span style="font-family: Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 13px;"><br /><br />Hạnh phúc là có một tâm hồn trong sáng, một trái tim thuần khiết, không vị kỷ, ghen ghét.<br /><br />Hạnh phúc là biết mỉm cười với chính mình, nâng đỡ người khác chứ không phải chế giễu họ.<br /><br />Hạnh phúc là tìm ra được giá trị niềm vui được cho hơn là chỉ muốn nhận.<br /><br />Hạnh phúc là sống vị tha và biết nhìn nhận lỗi lầm để bước tiếp sau những lần vấp ngã.<br /><br />Hạnh phúc là biết cách chế ngự cái tôi và cái của tôi khi cần thiết.<br /><br />Hạnh phúc là dám yêu, được yêu và dám sống cho một tình yêu chân thành, cho dù chỉ từ một phía.<br /><br />Hạnh
phúc là biết giữ gìn, tìm được sức mạnh tinh thần từ những kỷ niệm, ký
ức yêu thương ngay cả khi nó không còn hiện diện trong hiện tại.<br /><br />Hạnh phúc tìm được đôi khi không chỉ từ những nụ cười mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.<br /><br />Hạnh phúc là mong muốn được học hỏi, sáng tạo tìm ra những giá trị mới, hơn là những ước muốn được dạy bảo người khác.<br /><br />Hạnh
phúc là tìm được những niềm vui công việc, biết ước mơ, làm được những
điều mình thích và biết mỉm cười trước những thất bại, nghịch cảnh.<br /><br />Hạnh phúc là biết nhận ra được ý nghĩa những điều giản dị, những giá trị vĩnh hằng của cuộc sống.<br /><br />Hãy nhớ rằng, hạnh phúc luôn còn ở phía trước, và bạn vẫn chưa trải qua những gì đẹp nhất của cuộc đời!<br /><br />Hạnh
phúc là ước mong, trăn trở không chỉ của mọi người chúng ta mà còn là
suy tư của nhiều thế hệ. Có ai đó đã từng nói rằng hạnh phúc luôn ở phía
trước và thật khó nắm bắt, ta chỉ có thể hướng đến mà thôi?<br /><br />Phải chǎng hạnh phúc thật gần gũi, ở ngay trong tâm nếu ta biết nhận ra?<br /><br />Và
có phải chỉ những ai đã từng trải qua thất bại, khổ đau mới hiểu được
trọn vẹn giá trị của hạnh phúc, hay hạnh phúc là điều mà chúng ta chỉ
thấy được giá trị của nó khi nó không còn nữa?<br /><br />Hạnh phúc đôi khi
không chỉ là nụ cười mà còn là giọt nước mắt chia sẻ trên bờ vai tin
cậy- Hạnh phúc là luôn bằng lòng với chính mình hay là dám sống trong
hành trình vượt qua thử thách vươn tới những ước mơ - và hạnh phúc không
chỉ là cảm giác tới đích mà ngay chính trên từng chặng đường đi?</span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-59978516735420033712014-12-25T01:02:00.001-08:002014-12-25T01:02:42.113-08:00Gửi tôi của ngày hôm qua!!<em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng vô tâm quá với mọi thứ như thế, hãy học cách quan sát, học cách lắng nghe, học cách chia sẻ, học cả cách níu kéo nữa...</span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgb731LdpHRmA8J_bZvRLN7QEXRYOZGcXSF4ZZTubcXdyysn946uFYvtGa8DIrfZ74997W0lzz2x7nA_rjNPBGVXmNug6pjwSvwbT4nW6jnhcOZ4SGdluBGoU9T_vmaWJngyM0_xhCNK3ay/s1600/134.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgb731LdpHRmA8J_bZvRLN7QEXRYOZGcXSF4ZZTubcXdyysn946uFYvtGa8DIrfZ74997W0lzz2x7nA_rjNPBGVXmNug6pjwSvwbT4nW6jnhcOZ4SGdluBGoU9T_vmaWJngyM0_xhCNK3ay/s1600/134.jpg" height="373" width="400" /></a></div>
<br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng quay lưng lại với thứ mình yêu mến, ngoảnh đầu lại sẽ hối hận đấy...</span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng che giấu cảm xúc của mình, thể hiện ra sẽ dễ chịu hơn nhiều...</span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng tự tìm kiếm những nỗi buồn cho mình, vì có người muốn tôi phải sống thật tốt...</span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng chần chừ khi giơ tay ra với bạn tôi, nếu nó khóc, hãy khóc với nó, nếu nó cười, hãy cười với nó, để nó biết nó không chỉ có một mình...</span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng để thời gian trôi qua vô ích rồi lại hối tiếc, nó chẳng bao giờ trở lại đâu...</span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng có tiết kiệm từ ngữ như thế, hãy nói cho mọi người biết tôi yêu họ như thế nào...</span><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><em class="bbc" style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: italic !important; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Gửi tôi của ngày hôm qua</em><br style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;" /><span style="-webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: white; color: #282828; display: inline !important; float: none; font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 14px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 22.399999618530273px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px;">Đừng ân hận những việc trong quá khứ nữa, để nó trôi qua đi, tương lai mới là quan trọng</span>phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-45142461969129156362014-11-13T18:35:00.000-08:002014-11-13T18:35:11.117-08:00Kinh nghiệm quản lí chi tiêu cho vợ chồng trẻ<span style="font-size: small;"> Có lẽ bạn đã nghe qua điều này:
tiền bạc là một trong những nguyên nhân phổ biến làm bùng lên mâu thuẫn
giữa hai vợ chồng. Cũng chẳng ngạc nhiên, bởi ai cũng biết sức mạnh của
đồng tiền. Tiền là giấy, nếu đốt sẽ cháy, nhưng lại có khả năng giúp
chúng ta hiện thực hóa mong muốn của mình, giúp cho cuộc sống thoải mái
hơn, tiện nghi hơn, phần nào giúp chúng ta tự tin hơn…<strong><br /></strong></span><br />
<span style="font-size: small;"><img alt="" border="0" src="http://www.webtretho.com/wttnews/wp-content/uploads/2009/12/webtretho_money-couple_495.jpg" style="display: block; margin-left: auto; margin-right: auto;" /></span><br /><span style="font-size: small;"><em>Tiền không phải là tất cả, nhưng không thể nói rằng tiền không quan trọng trong cuộc sống hôn nhân của bạn </em></span><br />
<br /><span style="font-size: small;">Nhưng bạn có biết rằng các mối
liên hệ cảm xúc giữa vợ chồng hoàn toàn có thể giúp được hai bạn tìm
thấy được sự thống nhất và cân bằng về tài chính? Hãy cùng tìm hiểu nhé:</span><br /><span style="font-size: small;"><strong><br />Vấn đề 1: “Em / anh không có tiền để làm những thứ mình thích!”</strong></span><br /><span style="font-size: small;"><em><strong>Giải pháp: Chuyện trò chân tình</strong></em> </span><br /><br /><span style="font-size: small;">Hãy
tạm dẹp chuyện tiền nong sang bên, dành một buổi tối hai vợ chồng ngồi
lại cùng nhau và nhớ về những giấc mơ, mục tiêu chung như mua được nhà
riêng, có con hay đi du lịch… Đó là những lý do đầu tiên để hai người
quyết định chung sống với nhau, nhưng lại thường rất dễ bị che khuất bởi
những hối hả bộn bề công việc mỗi ngày và những hóa đơn phải chi trả.
Nhớ lại những giấc mơ chung sẽ tạo ra sự đồng lòng giữa hai vợ chồng
trong việc kiểm soát thu chi, cùng nhau tiết kiệm. Bên cạnh đó, khi đã
có sự nhất trí, nếu gặp tình huống cần thiết phải chi tiêu thì tâm lý
của hai vợ chồng cũng nhẹ nhàng hơn.</span><br /><br /><span style="font-size: small;">Xin
lời khuyên của người khác, kể cả là một người có chuyên môn về tài
chính cũng chưa hẳn là cách hay. Tốt nhất, trước khi đi gặp người ngoài,
bạn nên cùng bạn đời của mình bình tĩnh bàn bạc, bởi đơn giản rằng
không ai hiểu rõ vấn đề bằng chính người trong cuộc cả. <strong><br /><br />Vấn đề 2: “Em / anh đang tiêu nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được!”</strong></span><br /><span style="font-size: small;"><em><strong>Giải pháp: Cùng nhau xem xét lại việc chi tiêu</strong></em></span><br /><br /><span style="font-size: small;">Xem
xét lại việc chi tiêu vừa để hiểu hơn về các nhu cầu riêng và chung,
vừa là để đưa ra vài quyết định cắt giảm “cứng rắn”. Thay vì tập trung
vào các chi tiết như các bạn đã chi bao nhiêu tiền cho cái áo mới hay
cho cốc cà phê hôm kia hôm nọ, hãy quan tâm nhiều hơn đến các khoản chi
tiêu cố định để xem chúng có thật sự cần thiết hay không. Bạn có mua một
tách latte hay không cũng chẳng là gì nếu tháng nào cũng bỏ một đống
tiền vào một phòng tập thể dục rồi rốt cuộc chẳng mấy khi đến đó.</span><br /><br /><span style="font-size: small;">Sau
khi đã cùng xem lại việc chi tiêu, hai vợ chồng hãy bàn bạc với nhau,
hoặc nếu cần thiết thì tham khảo ý kiến của người có kinh nghiệm để có
thể đưa ra hướng cắt giảm các khoản chi không cần thiết, giúp các bạn
đạt từng bước có được những gì mình muốn. (Nhưng không phải thế là bạn
muốn gì được nấy đâu nhé, vung tay quá trán không bao giờ là điều tốt
cả.)</span><br /><br />
<span style="font-size: small;"><img alt="" border="0" src="http://www.webtretho.com/wttnews/wp-content/uploads/2009/12/webtretho_money-couple_500.jpg" style="display: block; margin-left: auto; margin-right: auto;" /></span><br /><span style="font-size: small;"><em>Phải kiềm chế trước những thứ mình thích thật khó khăn? Hãy nghĩ đến những mục tiêu lớn hơn mà các bạn đã định làm cùng nhau </em></span><br />
<span style="font-size: small;"> <strong><br />Vấn đề 3: “Anh / em không còn độc thân nữa, nên đừng tiêu tiền theo kiểu ấy!”</strong></span><br /><span style="font-size: small;"><em><strong>Giải pháp: Hợp tác và tự chủ</strong></em></span><br /><span style="font-size: small;">Hãy
có một tài khoản chung để chi tiêu cho những mong ước và trách nhiệm
chung, những khoản chi cố định, và một số tài khoản riêng và nhỏ hơn cho
những nhu cầu của mỗi người. Các chuyên gia nói rằng làm như thế nàysẽ
giúp các cặp đôi giảm bớt cảnh cãi nhau vì tiền.</span><br /><br /><span style="font-size: small;">Hãy
cùng thống nhất mỗi người sẽ đóng góp bao nhiêu cho tài khoản chung, và
tài khoản chung sẽ dùng cho những mục đích gì – có thể là điện nước,
tiền ăn, tiền học cho con, tiền du lịch năm, tiền để dành cho lúc nghỉ
hưu… Không chỉ san sẻ được với nhau về trách nhiệm gia đình, các bạn
cũng sẽ có cái nhìn rộng lớn hơn về cuộc sống và tương lai, và so sánh
với điều kiện tài chính của mình (như thế, bạn cũng sẽ cân nhắc hơn
trước những nhu cầu “linh tinh”).</span><br /><br /><span style="font-size: small;">Tuy
vậy, các bạn cũng cần lưu ý là khi đã chung sống với nhau, việc có tài
khoản riêng không đồng nghĩa với việc có thể tiêu xài vô tội vạ, nếu
không thì mâu thuẫn vẫn có thể xảy ra. Tùy vào mức thu nhập và thói quen
chi tiêu mà mỗi người có thể sử dụng khoản tiền riêng của mình mà không
cần phải hỏi ý kiến của người kia. Nhưng nếu một người luôn luôn chi
tiêu nhiều hơn một cách đáng kể so với người còn lại, thì chắc chắn sẽ
cần nói chuyện lại với nhau. <strong><br /><br />Vấn đề 4: “Phải có người quản lý tài chính!”</strong></span><br /><span style="font-size: small;"><em><strong>Giải pháp: Hãy chịu trách nhiệm</strong></em></span><br /><br /><span style="font-size: small;">Hãy
thảo luận với nhau để chọn ra ai sẽ quản lý chi tiêu hàng ngày, ai sẽ
lo chuyện đầu tư lâu dài; nếu vợ hoặc chồng có “khiếu” thì có thể đảm
nhận toàn bộ, hoặc nếu cả hai bạn đều muốn thoái thác “trách nhiệm nặng
nề” này thì hãy thay phiên nhau. Khi đã phân chia như thế, mỗi người cần
cập nhật thông tin về những khoản tiền thu vào và chi ra với người kia
một cách đều đặn và thẳng thắn, và đảm bảo rằng luôn có sự chia sẻ với
nhau. Sẽ rất không công bằng khi một người đã phải gánh tất cả các gánh
nặng tài chính trên lưng, lại còn phải làm người chuyên làm mất vui bằng
những câu nói như “mình không có đủ tiền đâu,” trong khi người còn lại
tận hưởng cuộc sống một cách vui vẻ với ý nghĩ rằng mọi thứ đã có chồng
(vợ) mình lo.</span><br /><br />
<span style="font-size: small;"><img alt="" border="0" src="http://www.webtretho.com/wttnews/wp-content/uploads/2009/12/webtretho_money-couple_2_500.jpg" style="display: block; margin-left: auto; margin-right: auto;" /></span><br /><span style="font-size: small;"><em>Cùng nhau cố gắng, và vợ chồng bạn sẽ hạnh phúc rất nhiều khi ước mơ thành hiện thực </em></span><br />
<br /><span style="font-size: small;"><strong>Vấn đề 5: “Bạn bè chúng ta có vẻ lúc nào cũng dư dả tiền bạc hơn!”</strong></span><br /><span style="font-size: small;"><em><strong>Giải pháp: Bạn có chắc vậy không?</strong></em></span><br /><span style="font-size: small;">Hãy
nói chuyện với một cặp vợ chồng lớn tuổi hơn đã có cuộc sống hạnh phúc
cả về tinh thần và vật chất để học hỏi kinh nghiệm; đừng hỏi người ta
kiếm được bao nhiêu tiền, mà bạn nên hỏi về những thứ họ đã hi sinh và
đánh đổi để có thể sớm nghỉ ngơi an nhàn hay cho con học trường tốt. Tuy
vậy, hãy thận trọng khi so sánh mình với người khác, bởi gia cảnh và
quan niệm về tiền bạc của mỗi người không giống nhau, việc so sánh này
có thể dẫn đến ghen tị, giận dữ và rắc rối.</span><br /><br /><span style="font-size: small;">Hãy
cẩn thận khi có mối quan hệ thường xuyên với người có thói quen tiêu
xài phung phí, đừng để mình bị lôi kéo theo. Và đừng ngại ngần chia sẻ
những mục tiêu và ước mơ với bạn bè mình, để ủng hộ và giúp đỡ lẫn nhau.</span>phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-33320628105265555622014-11-12T23:54:00.001-08:002014-11-12T23:56:45.660-08:00Cô đơn lạc lõng giữa nhà chồngNgày đầu tiên làm dâu bao cảm giác bỡ ngỡ và cũng nghiệm ra được nhiều thứ, cả ngày chật vật rửa cả trăm cái bát đũa chạy đôn chạy đáo lên xuống rã rời chân tay chỉ muốn được nghỉ ngơi. Nhưng không thể nghỉ được. Về nhà chồng trong ngày đầu tiên một mình lủi thủi cảm giác lạc lõng, chồng cũng không ở cạnh cảm giác lạc lõng thế nào ấy. Không biết chồng quá vô tâm hay sao? lúc chồng định ngồi đó em cũng theo chồng ra ngồi đó. Xong chồng có việc chạy ra ngoài tý vào chồng lại ngồi chỗ khác làm em bơ vơ giữa cả gia đình, thấy buồn buồn tủi tủi lắm cơ.<br />
<br />
Em không muốn ngồi đó nữa em muốn bỏ chạy ra ngoài, em không chịu được cảm giác lạc lõng giữa nơi mà mình chuẩn bị gắn bó cả đời như thế. Xong rồi bữa cơm cũng qua, em cũng nuốt được vài miếng rồi em cũng thấm dần cảnh làm dâu và mới biết được mẹ mình thật là vĩ đại. Rồi con sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa. Sau bữa cơm ngồi dọn dẹp bát đũa, rửa xong nồi lau nhà cửa, đổ rác sắp xếp lại cũng đến gần 10 giờ đêm, chồng cũng kêu mệt mẹ bảo chồng đi nghỉ trước nhưng có lẽ vợ chẳng nói chẳng rằng gì nên chồng nghĩ vợ đang giận hoặc đang mệt nên dọn cùng vợ nên công việc cũng được thu xếp nhanh để được đi nghỉ. Chồng cũng hỏi sao mặt lại không vui lại như vậy, vợ cũng chẳng nói lăng gì nhiều chỉ cười nhẹ một cái vì nghĩ lên chấp nhận vì làm dâu là sẽ khó tránh khỏi mà. Về tới nhà cũng tranh thủ cắm siêu nước rồi tắm giặt đi ngủ, thế là qua một ngày vất vả cực nhọc và lạc lõng giữa trốn đông người, và cũng cảm thấy mình lớn dần lên trong suy nghĩ.<br />
<br />
<br />
Sáng hôm sau khi chưa 7 giờ mới 6h ck đã lục đục gọi vợ dậy để đi làm, thật là mệt. Không biết chồng có suy nghĩ gì hay vì lo vợ đi làm muộn. Nhưng chồng à vợ mệt lắm để vợ ngủ thêm 1 tiếng nữa đi làm vẫn vừa mà, giờ vợ đến công ty còn chưa mở cửa chồng ạ, nhưng nằm được một tý chồng lại gọi vợ mệt ghê, sau vài lần vợ cũng phải lồm cồm bò dậy vì cũng chẳng ngủ được vì chồng cứ gọi. Vợ dậy rửa mặt đánh răng lấy xe máy của chồng đi làm.<br />
<br />
Đi xe của chồng vợ chẳng quen, đã thế lại còn bị vác đôi guốc quá cao( vợ quên mất không mang đôi dép khi đến nhà chồng) vợ đau hết cả chân. Cuối cùng cũng tới công ty, vợ nhìn điện thoại suốt từ sáng tới trưa cũng chẳng thấy chồng hỏi thăm gì, ngày đầu tiên vợ đi làm khi chính thức về nhà chồng không có gì đặc biệt cả. Không biết là do giờ mình là vợ chồng rồi lên những câu hỏi han hay câu quan tâm trở lên thừa thãi. Vợ suy nghĩ vẩn vơ rồi đến bữa trưa ăn xong vơ cũng nhớ nhìn điệnt hoại xem chồng nhắn tin không, cũng không có tin nào, vợ đành đi ngủ.<br />
<br />
<br />
Tới chiều thức dậy vợ thấy chồng buzz qua chát tối nay về nhà chồng ăn cơm. Hì nghe mà xót xa thế, vợ cứ nghĩ giờ chồng với vợ là một, vợ cũng mong sau này mẹ ck cũng là mẹ vợ, bố ck cũng là bố vợ, nhà chồng cũng là nhà vợ nhưng có lẽ với chồng thì nó không phải là thế, chồng với vợ vẫn có khoảng cách tách biệt riêng không thể là chung được. Có lẽ còn môt phần nữa chồng chưa chuẩn bị tâm lý để bước vào đời sống kết hôn? vậy tại sao chồng cố gắng kết hôn làm gì? sao chồng cưới vợ làm gì vậy? nếu chồng chưa có sẵn sàng hy sinh độc thân thì chồng lấy vợ làm gì? <br />
<br />
<br />
<br />
<div style="text-align: right;">
<i>Tâm trạng buồn: 13-11-2014</i></div>
<br />
<a name='more'></a><br />phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-84912589707259035722014-10-10T20:56:00.002-07:002014-10-10T20:56:37.676-07:00Nhật ký ngày 11/10/2014Từ sáng toàn chuyện buồn bực, dồn nén lại bao nhiêu thứ. Tự nhủ rằng cố kìm nén một bên bạn của người yêu, một bên người yêu, một bên bạn bè đồng nghiệp. Cố gắng giữ im lặng cho mọi thứ bình yên! Mong rằng chốc trưa về không bị hết xăng giữa đường, trời nắng chói chang của cái mùa thu chẳng dịu tý nào cả! Đôi khi không biết cái cảm tính của mình đúng không. Mong rằng nó không phải là thế. Nhiều khi thấy nản, muốn khóc nhiều lắm. Có lẽ từ ngày đó tới giờ một chuỗi ngày buồn, lo lắng, bất an mà không ai có thể biết được vì mình cất dấu nó khá kỹ. Cố gắng lên với cái hình tượng mình một người năng động, hoạt bát, vui vẻ và đặc biệt rất may mắn và hạnh phúc. Không biết có khi nào mình sẽ gục ngã trong cái mớ hỗn độn này không nữa. Cảm giác đôi vai bé nhỏ của mình luôn phải gồng mình lên để gánh vác mọi thứ, đôi khi mình nghĩ tiền bạc chẳng để làm gì. Nhưng mình lại thấy cs hiện tại nó đang hành mình, cơm áo gạo tiền nghe mà chua xót. Cũng có lẽ do mình sống không lo bản thân mình mà chỉ lo cho những người xung quanh lên mới thế. Áp lực quá, áp lực muốn nổ tung đầu. Hy vọng rằng bước đi tiếp theo bước ngoặt lớn của cuộc đời gánh vác này của mình sẽ được chia sẻ chứ không đổ thêm vào đôi vai của mình một lần nữa thêm nặng gánh!! Cầu mong bồ tát Quan Thế Âm hãy cho con bớt suy nghĩ, bớt lo cho cuộc sống này, cầu mong Bồ Tát hãy cho con tự thương mình, và quan tâm mình nhiều hơn, và cho con có một chút ích kỷ cho riêng mình. Sống vì người khác nhiều quá đôi khi tự làm khổ mình, con biết điều đó nhưng sao mãi con không thể ích kỷ được.phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-73266874322019210082014-08-10T09:03:00.001-07:002014-10-10T20:57:58.310-07:00Gửi anh người được gọi là người yêu của em!<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}">Anh luôn cho em là người khó chịu, khó hiểu lắm phải không? Anh luôn
muốn em yêu anh theo cách của anh đúng không?</span></span><br />
<br />
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"> Em luôn ngoan ngoãn nghe
theo anh không phải vì em không có cái tôi, cái chính kiến riêng của
mình, mà bởi vì em muốn anh vui vẻ, hạnh phúc. Ngày hôm nay khi em thực
sự cần sự giúp đỡ em mới nhận ra rằng quanh em chẳng còn ai để có thể
gọi <span class="text_exposed_show">khi cần ngoài anh! Em không biets sự
tách biệt của em như vậy là đúng hay sai nữa, em luôn cố gắng tối giản
tất cả mối quan hệ để một lòng một dạ yêu anh, quan tâm tới anh và gia
đình anh. Đôi lúc em còn thấy có lỗi với ba mẹ em vì em không quan tâm
được ba mẹ nhiều. </span></span></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPeMjfM-VwwjSFh5gD5-VLhXvU47QvUFTtBOsrS7BOYqzuVJgSxu_q6SGwc5wjglBQOp0dI1np6kDqGtx5kEGGxY2spcAIgB0j8PQI5b1-wolASkAtODwmYS__AiUycs7mXN-JdYBEYlgn/s1600/IMG_0216.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPeMjfM-VwwjSFh5gD5-VLhXvU47QvUFTtBOsrS7BOYqzuVJgSxu_q6SGwc5wjglBQOp0dI1np6kDqGtx5kEGGxY2spcAIgB0j8PQI5b1-wolASkAtODwmYS__AiUycs7mXN-JdYBEYlgn/s1600/IMG_0216.JPG" height="300" width="400" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<br />
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show">Nhưng em biết ba mẹ hiểu và không trách cứ gì em. Vậy
anh hiểu rằng anh quan trọng thế nào với em, nhưng lúc này đây em chợt
nhận ra thời gian gần đây anh không còn quan tâm gì em nữa, em biết anh
bận thêm việc học, bận thêm công việc em không trách cứ gì anh. Em đã
từng rất hạnh phúc khi anh nói anh cố gắng vì em. </span></span></span><br />
<br />
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show">Nhưng chẳng hiểu sao
em thấy sự cố gắng đó của anh cứ như là để dần xa em! Gặp ít đi, nói
chuyện cũng ít vì anh bận học, em ốm em mệt anh vẫn quan tâm em vẫn gọi
điện hỏi han nhưng em nhớ đến người con trai trước kia mỗi khi em chỉ sổ
mũi đã cuống quýt chạy tới xem em sao, lo thuốc thang cho em chứ không
phải nhắn tin hỏi han.</span></span></span><br />
<br />
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show"> Người con trai bây giờ với trước em thấy nó khác
nhiều quá anh ạ! có lẽ em đòi hỏi nhiều tình cảm ở anh quá, em xin lỗi
vì con gái thường có một chút lòng ích kỷ mà. Anh không đến hỏi thăm em
không sao anh bận ôn bài mà không sao cả Nhưng rồi lúc sau anh gọi điện
quát mắng em bảo em không muốn nói chuyện với anh. </span></span></span><br />
<br />
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show">Anh đâu biết rằng đâu
phải hôm nay ít nói chuyện mà cả gàn tháng nay ngày nào anh chẳng bận
kêu học bài và làm bài tập về nhà đâu có thời gian nói chuyện với em,
chia sẻ với em hay đưa em đi dạo đâu.</span></span></span><br />
<br />
<span style="font-family: Verdana,sans-serif;"><span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show"> Em đâu có trách anh, em luôn tự
nhủ rằng anh đang cố gắng để sau không muốn em vất vả. Nhưng hôm nay tự
nhiên anh mắng ngược lại em? em sai ở đâu? đâu phải em không muốn nói
chuyện với anh? hôm nào muốn nói chx nhắn tin được vài câu anh đuổi em
đi ngủ để anh ôn bài? hôm nay có khác gì hôm qua sao anh lại quát em nói
em khó chịu? Em phải làm sao để anh hài lòng? Em phải làm sao để ngừng
rơi nước mắt đây? Hay là anh đến với cái chị mà anh cho là gái đẹp đi,
có lẽ chị ấy mang lại hạnh phúc cho anh hơn em đấy!</span></span></span><br />
<br />phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-63881708839650584922014-04-21T01:05:00.005-07:002014-04-21T01:05:34.791-07:00EM SẼ IM LẶNG.....DÙ MÃI MÃI MẤT ANHKhép lại những kí ức từng làm em đau
khổ, khép lại những ước mơ từng làm em ảo mộng, khép lại vào một góc
khuất nào đó bên lề trái tim anh...<br />
<br />
Lặng im, cho bản thân em một chút
nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc
lối và cũng là để cho anh một chút bình ổn giữa những yêu – ghét, nhớ –
quên, hư hư – thực thực…Anh cần điều đó và em cũng thế.Tình cảm nếu biết
dừng đúng lúc sẽ tránh được những sai lầm. Cuộc chơi nếu biết dừng đúng
lúc cũng tránh đi vào vết xe cũ. Trái tim nếu biết dừng đúng nhịp sẽ
tránh những tổn thương.Lặng im trong lúc này đơn giản với em là bình tâm
lắng nghe….<br />
<br />
Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà
em thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ, lỗi
nhịp. Nghe trong em tiếng đêm ngao ngán thở dài, đồng cảm che giùm em
những giọt nước mắt khẽ lăn dài trong xót xa, tiếc nuối, trong bẽ bàng,
đắng cay…Em đã khóc và chắc anh cũng chẳng vui gì.Nhưng nước mắt lúc này
sao mà nhẹ tênh đến thế, không mặn mòi vị chia ly, không đau đáu vị xa
cách, không nhoi nhói vị buồn tênh.Nước mắt là người tình trung thành
của em, chỉ lặng lẽ đến với em khi màn đêm buông xuống. Nước mắt dạy em
sống giả tạo để quên một người. Nước mắt tập cho em thói quen tìm đến nó
khi em cô đơn, trống vắng nhất.<br />
<br />
Nước mắt ôm lấy bờ mi em, vành môi em,
khóe mắt em, khiến em quên mất mình đã từng có một người tình bằng
xương, bằng thịt.Lặng im trong lúc này đơn giản với em là quá mệt
mỏi….Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình
độc bước của riêng mình. Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng em.
Đường còn vời vợi xa mà chẳng ai thật lòng sẻ chia cùng em những lúc em
vui, cả khi em buồn.Mệt mỏi… Ai sẽ cho em bờ vai để em dựa vào, cho em
vòng tay để dìu em bước tiếp, cho em tâm hồn để em tá túc khi em quá cô
đơn, cho em trái tim để em nương náu trong yên bình và vượt qua những
tháng ngày giông bão.<br />
<br />
Chẳng có ai và em chua xót nhận ra em cũng chẳng
cần ai nữa.Mệt mỏi… thì em sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp,
lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại
bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, lại tiếp tục chia sẻ để
được sẻ chia, tiếp tục quan tâm để được quan tâm, tiếp tục yêu thương để
được thương yêu... rồi lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì
cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn… chưa cho phép em được dừng
lại, được nghỉ ngơi.Lặng im trong lúc này đơn giản với em là bình tâm để
sáng suốt lựa chọn….<br />
<br />
Nhớ hay quên, quên hay nhớ, tiếp tục hay dừng lại,
đối mặt hay trốn tránh, lặng im hay lên tiếng... và chắc chắn khi bình
tâm trở lại em sẽ có câu trả lời cho chính mình, sẽ đưa ra những quyết
định không làm mình phải thất vọng hay nuối tiếc.Trong giây phút này
đây, em đang nghĩ về tất cả, về gia đình, công việc, bạn bè, về anh và
cuối cùng em nghĩ cho em. Ai cũng mong em hạnh phúc với một người em
thật sự yêu thương, và nếu thật lòng yêu thương, thì có quá đáng không
anh khi em muốn chia sẻ thật lòng tất cả.Nhưng nếu đó là điều không nên,
thì em sẽ không chia sẻ nữa.<br />
<br />
Anh và tình yêu của em sẽ và mãi là một bí
mật của riêng em, chỉ em mà thôi.Lặng im trong lúc này cũng là lúc em
giấu anh vào nơi sâu kín nhất, và lặng im để biết anh trong lòng em
không bao giờ bị chia sẻ cùng ai nữa… Như thế biết đâu lại là cách tốt
nhất.Lặng im trong lúc này là lúc em thật nhất: hoang mang, lo sợ và có
một chút gì đó mất niềm tin… nơi anh – nơi tình yêu của em.Đơn giản em
cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những
phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương, nhưng quan trọng, em đã
biết bước qua, đạp trên dư luận, gạt đi nỗi đau và nước mắt, để chạy đi
tìm tình yêu của em.<br />
<br />
Khó khăn lắm mới tìm được lại anh sau bao ngày
giông bão, vậy mà vừa trở về, em vẫn chẳng có nổi một ngày bình yên…Lặng
im… nếu trong lúc này em chọn cách lặng im thì anh cũng đừng làm gì hết
anh nhé. Cứ lặng im cùng với em, lặng im nhìn nhau như hai người xa lạ,
lặng im nhìn hạnh phúc trôi qua tay, lặng im nhìn lời ước hẹn bay theo
gió, trôi theo mây, tan theo ảo ảnh…Lặng im… Vì em biết có làm bất cứ
điều gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được những kết quả đã mặc
nhiên như thế, những kết quả mà chúng ta mong muốn như thế...<br />
<br />
Và dù thế
nào cũng hãy gượng cười, thầm cảm ơn cuộc đời này đã dạy cho chúng ta
thêm một bài học đắt giá về tình yêu, về lòng tin, về cách nhìn nhận, về
vốn sống và vốn trải nghiệm…Đơn giản, chúng ta chưa yêu hết mình, chưa
tin tuyệt đối, chưa nhìn đời bằng con mắt chân thật, chưa cảm nhận cuộc
sống bằng những rung cảm thật và không dám trải nghiệm sự đời vì sợ tổn
thương thêm một lần nữa.Lặng im…<br />
<br />
Em cần khoảng lặng để tìm chút bình
yên, một chút tin yêu em vừa đánh mất nơi anh.Lặng im… đủ để em trở về
là chính em của những ngày không giông bão, không biết khổ đau…Cuối cùng
em cũng chỉ là em của ngày ấy.Lúng túng… vụng về… đánh mất một tình
yêu…<br />
<br />
<br />
<div style="text-align: right;">
st <a href="https://plus.google.com/u/0/+lanhoang" target="_blank">mitmat</a> </div>
phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-74931083549312470002014-04-21T00:31:00.000-07:002014-04-21T00:31:00.434-07:00Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu
của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng
lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó.<br />
<br />
Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên
trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất, quên trau chuốt từng lời ta nói,
cẩn thận từng điều ta làm, và quên đi giá trị đích thực của từng lời ta
hứa?<br />
Có bao nhiêu người hứa để rồi quên? Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua?<br />
<br />
Lẽ nào “lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra”?<br />
<br />
<a href="http://gocsuyngam.com/wp-content/uploads/2012/02/little-things.jpg"><img alt="little things Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?" class="aligncenter size-full wp-image-2382" height="368" src="http://gocsuyngam.com/wp-content/uploads/2012/02/little-things.jpg" title="little things" width="500" /></a><br />
Lời hứa- nó luôn có những giá trị rất thiêng liêng của riêng mình,
nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó, và càng không phải ai cũng
hiểu được rằng mình cần làm gì khi những lời hứa đã được nói ra. Cuộc
đời quá vội, bởi thế mà những lời hứa trao nhau cũng trở nên thật vội
vã. Có đôi khi suy nghĩ không theo kịp những lời đã nói, để rồi ta không
kịp nhận ra mình đã hứa gì. Và lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho
nhau.<br />
<br />
Lời hứa đôi khi như một chiếc xích dây vô hình. Cho dù ta dùng chiếc
dây lời hứa để giữ những hi vọng vào một người nào đó hay để cột chặt
lấy mình thì điều đó cũng thật ngột ngạt, bức bối. Và ta lại đứng giữa
hai bờ hứa và quên, lại ép mình hi vọng, chờ đợi về một điều nào đó, từ
một người nào đó. Trong cuộc sống thường nhật, người ta không lấy pháp
luật làm quy chuẩn, mà hay lấy lời hứa làm thước đo. Vậy phải chăng lời
hứa cũng là một dạng luật pháp, để khi một ai đó bội hứa, ta lại lấy
những lời đã nói ra để làm chứng cứ, để oán trách, thở than?<br />
<br />
Nhưng tại sao lại cần đến một lời hứa? Có những lời hứa thật ngọt
ngào, trở thành một thứ gia vị mới của cuộc sống. Thế nhưng suy cho
cùng, dù là lời hứa vô tình thốt ra, hay lời hứa với tràn đầy sự chân
thành, thì đó vẫn là một sự cam kết thực hiện đến cùng. Mà nếu là vậy,
thì đâu có sự cam kết nào không là ràng buộc, là trách nhiệm? Phải dùng
đến lời hứa để ràng buộc nhau, lẽ nào niềm tin ta trao nhau là chưa đủ?<br />
Thường thì, những người trao lời hứa sẽ quên đi, còn người nghe sẽ
giữ lời hứa đó lại để mà hi vọng. Có lẽ hứa ra sao, thực hiện lời hứa đó
như thế nào lại là một trong những bài học căn bản nhất để trưởng
thành. Một người dù đã 18, 25 hay 50 tuổi, nếu như vẫn quên đi những lời
đã hứa, thì cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 5 đang học cách làm quen
với cuộc sống.<br />
<br />
Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó một câu chuyện rằng, một cô bé 11 tuổi vẫn
đòi mẹ mua một con búp bê, dù cho cô bé không còn thích món đồ chơi đó
nữa. Nhưng đó là món quà mà mẹ cô hứa sẽ trao tặng khi cô vào lớp một.
Cứ tưởng chừng thật là vụn vặt, nhưng câu chuyện đó lại khiến tôi bất
giác giật mình. Lời hứa từ khi 6 tuổi, giờ đã qua bảy năm, nhưng niềm hi
vọng về lời hứa đó vẫn lớn lên theo cô bé từng ngày, và cô vẫn luôn
mong chờ một ngày điều đó thành hiện thực. Có thể với cô gái nhỏ đó, giá
trị không nằm ở con búp bê, mà giá trị nằm ở lời người mẹ hứa. Lẽ nào
sức mạnh của lời hứa lại lớn đến vậy, khiến người ta luôn ghi sâu, rồi
mong đợi dù điều đó không còn giá trị?<br />
<br />
Có lẽ vậy, chỉ nên hứa khi đã trả về cho nó những giá trị ban đầu.
Bởi những khi như thế, ta mới có thể trưởng thành, và những tin yêu mới
thực sự ý nghĩa.<br />
<br />
Nhưng dẫu vậy, hãy chỉ tin vào những lời đã hứa để ta biết hi vọng,
biết tin yêu, chứ đừng vin vào đó để làm cái cớ buộc tội người khác. Bởi
những điều họ mất nếu quên đi lời đã hứa sẽ còn nhiều hơn ta: ta mất đi
một lời hứa, nhưng họ lại mất đi một cơ hội để trưởng thành. Lời hứa
chỉ có giá trị thực sự khi cả hai cùng muốn nhớ, và dấu chấm chưa được
đặt sau bất cứ mối quan hệ nào. Có lẽ cũng có một chút tàn nhẫn, nhưng
vẫn phải thừa nhận rằng, dù là lời hứa mãi mãi, cũng chẳng bao giờ đi
được đến điểm tận cùng.<br />
<br />
Có bao nhiêu người vẫn chờ đợi một lời hứa dù người còn lại đã quên?
Bao nhiêu người mòn mỏi trách móc vì vẫn nhớ những lời hứa đã không còn
giá trị? Và có bao nhiêu người đi gieo những hi vọng không thành? Phải
đi qua hết nỗi đau, phải tự cảm nhận sự giằng xé khi lời hứa xưa cũ nay
không còn, phải một lần trở thành một kẻ bội tín ta mới biết được rằng,
đằng sau những lời đã hứa, dù to tát hay bé nhỏ, dù được trao nhau như
thế nào, dù còn nhớ hay đã quên thì vẫn cứ luôn là một trách nhiệm nặng
nề. Đâu ai biết trước được rằng sau những lời hứa, những gì ta để lại
cho một ai đó là một kỷ niệm ngọt ngào hay những vết sẹo trong tim?<br />
<br />
Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà còn nhiều người nữa cũng muốn hỏi: hứa
để làm gì? Để cho ta an lòng, cho những hoài nghi trong lòng người tan
biến, hay lời hứa đã trở thành thói quen, trở thành một câu đùa cửa
miệng? Không phải điểm kết thúc nào của lời hứa cũng là sự phản bội hay
lãng quên của một người. Thế nhưng, tại sao ta phải cần đến một lời hứa
mới có thể tin? Hay là vì trong lòng ta vẫn còn nhiều nghi ngại? Nếu
thực sự cảm thấy yên lòng, sao lại cần hứa hẹn, để rồi ta lại hi vọng về
nó, rồi lại đau khổ nếu lỡ một ngày, người đó quay lưng bỏ đi?<br />
<br />
Có phải ta đã sống quá gấp gáp không, khi phải cần đến ngôn ngữ mới
có thể khiến ta chậm lại, để ta vững lại niềm tin? Qua biết bao lâu rồi
cái thời chỉ cần nhìn vào mắt nhau ta hiểu đó chính là một lời hứa? Và
đã bao lâu rồi ta có thể cảm nhận sự cam kết của một người qua từng
hành động? Là vì ta lười cảm giác, hay là vì ta chưa đủ hiểu nhau? Phải
làm sao để quay về ngày đó, khi ta hứa và cảm nhận lời hứa bằng chính
con tim?<br />
<br />
Hãy cứ hứa đi, vì dù thế nào lời hứa vẫn luôn có những giá trị của
nó. Nhưng hãy chỉ nên hứa khi hiểu ta đã hứa gì và sẽ có thể chắc rằng
sẽ không bao giờ bỏ đi khi lời hứa chưa thành hiện thực. Và cũng hãy cứ
tin vào những lời ai đó hứa, nếu như ta biết dùng lời hứa đó để nuôi lớn
bản thân, chứ không dùng nó để quy trách nhiệm. Và dù lời hứa có đến từ
ai, thì cũng đừng giữ lời hứa đó bằng sự cả tin của con tim, mà còn
phải biết tin bằng sự tỉnh táo của lý trí.<br />
<br />
Nhưng nếu bạn không thể hoàn thành, thì cũng xin đừng cố ở lại và
thực hiện lời hứa, vì điều đó càng khiến lòng người đau hơn. Đừng cố ở
bên một ai đó chỉ vì một lời đã hứa. Bởi cao hơn lời hứa, thứ người ta
cần là sự yêu thương. Chỉ có sự sánh đôi giữa thương yêu và trách nhiệm
mới có đủ tư cách để đền đáp lại những tin yêu và hi vọng.<br />
<br />
Cảm nhận đi, cả những lời hứa mãi không là sự thực, cả những lời hứa
xuất phát từ trái tim để hiểu hết những điều kỳ diệu của nó- để biết
tin, biết yêu, biết hi vọng, biết sống có trách nhiệm một cách trọn vẹn
hơn. Và hãy học cả cách bao dung cho những lời hứa không thành. Để mang
lời hứa trả về đúng với những giá trị thiêng liêng ban đầu của nó. Để
biết tin và biết hứa bằng chính lòng thành.<br />
<br />
Để khi đó ta không còn phải loay hoay tự hỏi mình rằng: phải qua bao nhiêu lời hứa, ta mới đủ tin yêu?<br />
<div style="text-align: right;">
<strong><a href="https://plus.google.com/u/0/+lanhoang" target="_blank">mitmat</a> sưu tầm</strong></div>
phạm nguyệthttp://www.blogger.com/profile/00946983990702957853noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-19998715601386246932014-02-18T02:11:00.004-08:002014-02-18T02:11:49.939-08:00Tình yêu thực sự là gì?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi
nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là
con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn!<br />
<br />
<br />
Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con
về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ
chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó
không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì
sẽ là điều đáng tiếc…<br />
<br />
Tình yêu thật sự là gì?<br />
<br />
Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những
cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo
dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.<br />
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-D9YOxTjtZlXbvcsRspkwac0TmKttN5PbPW4EfU1QOJO-C3aeqxkKS5rz_1_W76kVk0jMWZKP-NmTBYWvpEIcEoJfq_FwrNP7fIh9Padsqk1JKHdbeINnSHmniBeUFvU0zNK_9FGl-gM/s1600/2014+-+1f.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-D9YOxTjtZlXbvcsRspkwac0TmKttN5PbPW4EfU1QOJO-C3aeqxkKS5rz_1_W76kVk0jMWZKP-NmTBYWvpEIcEoJfq_FwrNP7fIh9Padsqk1JKHdbeINnSHmniBeUFvU0zNK_9FGl-gM/s1600/2014+-+1f.jpg" height="240" width="320" /></a></div>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<br />
Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có
thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng
để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết
về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.<br />
<br />
Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình
yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng
của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy
mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung
đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử
thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm
xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu
sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.<br />
<br />
Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân –
một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang
lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan
qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn.
Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?<br />
<br />
Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một
phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của
hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều
đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:<br />
<br />
• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.<br />
• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.<br />
• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn…<br />
• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.<br />
• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.<br />
• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.<br />
• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.<br />
• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.<br />
• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.<br />
• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.<br />
<br />
Tình yêu là vậy, con ạ!<br />
<br />
Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.<br />
<br />
Mẹ của con,</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-13157096981856917872014-02-06T17:39:00.002-08:002014-02-06T17:39:43.400-08:00Nguyện Cầu<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Tôi không quen phải cầu xin, không quen nhận lấy sự ban phát tình cảm từ ai đó. Tôi không quen vay mượn cuộc đời những điều chẳng thể thuộc về mình. Và rồi, tôi ngông nghênh ném nó đi thật xa. Tôi cần phải tồn tại bằng chính trái tim đỏ au tràn đầy những vết sẹo lồi sẹo lõm mỗi lần thấy ánh mắt đớn đau tủi hờn của họ.<span id="more-3433"></span></div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Thế mà, trong đêm đen lặng lẽ, một mình. Tôi vẫn thầm gọi tên những điều kì diệu, gọi tên những phép màu. Hạnh phúc có gì đâu, khi người ta biết yêu thương nhau? Đấy phải chăng là một sự nguyện cầu?…</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Tôi hăm mấy tuổi. Đêm đen ngày xưa xa vời vợi.<br />Tôi hăm mấy tuổi. Chân trần lê gót đi khắp nơi.<br />Thấy nhân gian luôn có nụ cười. Nhưng đằng sau đó là những giọt nước mắt rơi.</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Tôi hăm mấy tuổi. Ném tiếp những ngông nghênh lên trời để đếm dấu chân mình qua từng miền đất. Nguyện cầu thay bằng cuộc sống đầy tràn khao khát, đam mê và rong ruổi quên mất cả đường về.</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Tôi hăm mấy tuổi. Mẹ bấy giờ mới biết cầm đến lần tràng hạt, đi chùa, niệm phật cầu kinh bằng ánh mắt ngơ ngác.<br />Tôi hăm mấy tuổi, bỗng một ngày nghiệm ra giữa chốn bụi trần, đôi khi con người bị khuất phục bởi những điều không tài nào hiểu nổi.</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Ngày nọ, tháng nọ…<br />Tôi trở về ngó vào căn phòng nhỏ. Bà ngoại vẫn gầy gò ngồi đó, móm mém cười. Những chiếc răng đã theo đất về trời, nụ cười của bà vẫn rất tươi.</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Ngày đó, tháng đó, năm đó…<br />Tôi trở về. Căn phòng nhỏ, chiếc giường nhỏ trống tuênh. Bất giác nhìn cuốn lịch còn dăm tờ nữa, bỗng nhớ có lần mẹ nói: “Con đi, bà vẫn bóc từng tờ lịch đợi ngày con về…”. Nước mắt không rơi nổi, nghẹn ngào tôi cất thêm cho mình một nỗi đau vào chỗ nào đó.</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Tôi tiếp tục hăm mấy tuổi. Tôi không muốn ngông nghênh ném đi một lời nguyện cầu, xin xỏ. Thật là phí. Trên đời còn quá nhiều người cần được ta cứu rỗi.<br />Tôi đã có một đức tin.<br />Tôi đã có một vị thần hộ mạng của riêng mình.<br />Tôi đã biết cầu xin…</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Không phải cầu xin là tự hạ bệ mình. Khi biết rằng trái tim ta vẫn luôn có những nhịp đập yêu thương mỗi ngày, biết đau đớn và cảm thông cho kiếp người mỏng manh. Tôi lại muốn chắp tay trước những thế lực vô hình: “Nguyện cầu cho thế giới an bình mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây trong kiếp sống ngắn ngủi này”…</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Nước vẫn chảy trôi. Lửa đôi khi cũng vô tình.<br />Thời gian còn đáng sợ hơn cả nước và lửa.<br />Một ngày thấy tóc xanh thành tóc bạc.<br />Một ngày thấy có thành không.<br />Một ngày thấy còn và mất.<br />Bất giác hãi hùng, muốn tự mình nắm tay mình siết chặt.</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
Tôi tiếp tục nguyện cầu những điều không có thực,<br />sẽ biến thành cổ tích thần kì nhất<br />bằng niềm tin của chính tôi<br />dành cho tất cả mọi kiếp sinh linh trên đời…</div>
<div style="background-color: white; color: #333333; font-family: Arial, Helvetica, Tahoma, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 25px; margin-bottom: 25px; padding: 0px;">
<strong>Trần Hương Giang</strong></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-30343304034555485002014-02-06T06:40:00.000-08:002014-02-06T06:40:34.210-08:00Anh trở về với cát bụi để em bơ vơ giữa cuộc đời<h2 class="Lead">
Gió đã mang anh đi khi em ngủ say trong giấc mơ để rồi
tỉnh giấc em thấy thật hụt hẫng và đau điếng với sự thật không ngờ. Nước
mắt em rơi trên đám cỏ xanh đã phủ kín nơi anh nằm, nơi anh gần em và
cũng rất xa em.</h2>
<div class="fck_detail">
<div class="Normal">
Anh yêu! Những ngày cuối năm, đường phố thật đông đúc nhộn nhịp, chỉ có
mình em thấy lạc lõng giữa không gian tấp nập hối hả ấy. Em ngước nhìn
lên trời, hoàng hôn buông xuống, dòng người kia đang khẩn trương về với
mái ấm của mình sau một ngày làm mệt nhọc.Vậy mà em vẫn lang thang trên
con đường quen thuộc chúng mình hay đi để tìm anh.</div>
<div class="Normal">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="http://2.bp.blogspot.com/-WItgNXsFh-s/UYCIwLWNtbI/AAAAAAAABus/pCpYAbRWnNU/s1600/55230979-1242374122-usergl41.gif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="http://2.bp.blogspot.com/-WItgNXsFh-s/UYCIwLWNtbI/AAAAAAAABus/pCpYAbRWnNU/s1600/55230979-1242374122-usergl41.gif" height="320" width="320" /></a></div>
<div class="Normal">
<br /><br />
Em bước đi như một kẻ vô hồn với những suy tư về một người đã rời bỏ
mình. Ngày hôm nay sao nước mắt em lại rơi nhiều hơn thì phải, ngày
chúng mình đã xa nhau mãi mãi. Trái tim em đau quặn từng cơn, cổ họng
như bị xiết chặt lại, đôi mắt hoen đỏ, đôi bàn tay run rẩy, đôi chân
không thể bước tiếp. Em muốn tìm anh nhưng thật khó, phải đi bao nhiêu
con đường nữa để tìm được anh?<br /><br />
Sao em chỉ thấy vết thương đó ngày càng tăng lên mà không hề giảm bớt?
Có lẽ do em không biết dùng đúng liều thuốc cho nó sao? Đã bao lâu không
gặp nhau? Bao lâu em và anh không còn những cuộc điện thoại thâu đêm để
bây giờ sự cô đơn trống trải bao trùm lên cuộc sống của em.<br /><br />
Những ngày giá rét anh có mặc đủ ấm không? Em biết anh sợ mặc nhiều áo
và sợ cả những chiếc áo len cao cổ vì thấy khó chịu, anh chỉ thích những
chiếc áo em mua thôi, vậy anh vẫn đang mặc nó chứ? Nó sẽ thay em ở bên
anh, mang lại hơi ấm cho anh trong những ngày lạnh buốt này.<br /><br />
Đã bao lâu rồi em không được cảm nhận một cái ôm thật chặt từ phía sau
lưng hay những nụ hôn bất ngờ lên đôi má ửng hồng của mình? Em chỉ cảm
nhận được nó qua những giấc mơ để rồi tỉnh giấc làm em hụt hẫng, tiếc
nuối. Đã bao lâu em không được nhận những món quà thật ý nghĩa trong
những ngày đặc biệt rồi anh nhỉ? Những món quà tuy nhỏ bé nhưng nó là
thứ ý nghĩa với em. Đã bao lâu anh không hát cho em nghe những câu hát
đầy tình cảm trong bài "Chân tình" mỗi khi hai đứa đi hát và em hát cho
anh nghe bài "Hãy trả lời em".<br /><br />
Giờ anh đang ở đâu, rất gần hay rất xa với em? Có phải chăng anh không
còn yêu em nữa? Đôi chân em cất bước trên con đường dài để tìm anh nhưng
biết tìm nơi đâu. Gió đã mang anh đi khi em ngủ say trong giấc mơ để
rồi tỉnh giấc em thấy thật hụt hẫng và đau điếng với sự thật không ngờ.
Trái tim em đau mãi theo thời gian, theo những con đường tìm bóng hình
của anh.<br /><br />
Em đã chờ đời dù biết sẽ tuyệt vọng. Hãy chỉ cho em biết nơi anh đến để
đôi chân em không chùn bước dẫu bao khó khăn. Hãy chỉ cho em con đường
anh đi để em có thể chạy thật nhanh đến bên anh dù đôi chân em đang run
rẩy. Nước mắt em rơi trên đám cỏ xanh đã phủ kín nơi anh nằm, nơi anh
gần em và cũng rất xa em, người đánh cắp trái tim em mang đi không một
lời nói trước. Hãy luôn nhớ về em anh nhé, nơi đây có một người mãi yêu
anh. Hãy đợi em phía cuối con đường để chúng ta sẽ cầm tay nhau bước
trên con đường hư không ấy.</div>
<div class="Normal" style="text-align: right;">
<strong>Ngọc</strong></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-82949693463079244612013-12-23T02:04:00.000-08:002013-12-23T02:04:05.663-08:00Em trở về với biển yêu thương<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Biển vẫn vậy, chẳng khi nào thôi biếc xanh và dập dềnh sóng nước, anh ạ.<br />
<br />Tháo bỏ giày để đôi chân trần bước đi trên cát - 1 công việc đã quá quen thuộc với em mỗi chiều tìm đến biển.<br />
<br />Mặt trời bắt đầu xuống rồi, mặt trời như cũng đang vươn mình tới biển.<br />So với thành phố ồn ã của em, biển yên bình quá.<br />
<br />
<div align="center">
<a class="highslide" href="http://blog.khoctham.us/5/em-lai-tro-ve-voi-bien-yeu-thuong.jpg"><img alt="Em lại trở về với biển yêu thương..." border="0" class="insertimage" src="http://blog.khoctham.us/5/em-lai-tro-ve-voi-bien-yeu-thuong.jpg" title="Em lại trở về với biển yêu thương..." /></a></div>
<br />Những cánh chim chao liệng dần nhiều thêm. Chắc chúng đang tìm về tổ ấm, anh nhỉ!<br />Đi
dọc theo bờ cát như trải dài vô tận, em chợt thấy cô đơn lạ. Em thấy
mình cũng giống như những chú chim kia – em cũng cần một mái ấm của
riêng mình để tìm về khi mỗi ngày dần khép lại.<br />Em đã luôn mơ ước người sẽ cùng em xây nên tổ ấm ấy là anh.<br />Bước đi chống chếnh trong một Thế giới không anh, em muốn ào đến biển.<br />Có
những con sóng xua nhau chạy tới tít tận chân trời, những con sóng khác
xô vào bờ nũng nịu, giờ này chắc chỉ có mình em cô đơn đến vậy.<br />Gió cứ không thôi đùa làn tóc rối, chắc gió muốn vuốt ve, an ủi con người yếu đuối trong em?<br />Em luôn thấy mình mỏng manh mỗi khi tìm đến biển.<br />Những con sóng thực hay những đợt sóng lòng đã đẩy sâu vào trái tim em nỗi nhớ anh da diết?<br />Gió
thầm thì bên tai em câu nói của anh ngày nào: “Em sẽ là biển trong xanh
còn anh là bờ cát trắng nhé! Anh sẽ ôm trọn em trong vòng tay anh mãi
mãi và mãi mãi”<br />
<br />
<div align="center">
<a class="highslide" href="http://blog.khoctham.us/5/em-lai-tro-ve-voi-bien-yeu-thuong1.jpg"><img alt="Em lại trở về với biển yêu thương..." border="0" class="insertimage" src="http://blog.khoctham.us/5/em-lai-tro-ve-voi-bien-yeu-thuong1.jpg" title="Em lại trở về với biển yêu thương..." /></a></div>
<br />Em đã là biển trong xanh còn bờ cát trắng anh đã đổi thay mất rồi.<br />
<br /><strong>“Đôi tay ấm anh đan cùng ai khác<br />Buông rơi em vò võ giữa cuộc đời”</strong><br /><br />Có
ai đó đã nói thật hay rằng “chính những vết thương lòng mà những con
trai biển làm nên ngọc quý”. Câu nói này có nghĩa gì, anh nhỉ?<br />Với nỗi đau em luôn chôn chặt trong lòng, em sẽ tạo nên điều gì quý giá giữa cuộc đời?<br />Tình yêu của anh ư?<br />Em cũng không biết nữa…<br />Em ngồi lại với biển, đưa chân mình ra cho nước xô vào mát lạnh.<br />Biển luôn rộng lòng đón em về mỗi lúc nhớ anh.<br />
<div align="center">
<a class="highslide" href="http://blog.khoctham.us/5/em-lai-tro-ve-voi-bien-yeu-thuong2.jpg"><img alt="Em lại trở về với biển yêu thương..." border="0" class="insertimage" src="http://blog.khoctham.us/5/em-lai-tro-ve-voi-bien-yeu-thuong2.jpg" title="Em lại trở về với biển yêu thương..." /></a></div>
<br />Gió đó anh.<br />Gió ngày một mạnh lên rồi.<br />Gió muốn thổi bay đi buồn nhớ trong em chăng?<br />Không đâu gió!<br />Gió sẽ bay đi. Gió sẽ thổi mãi nhưng gió sẽ chẳng thể cuốn theo những điều hiện hữu như chính cuộc đời này đâu gió!<br />Gió bắt nguồn từ cuộc sống, gió không khi nào thiếu đi trong cuộc sống nhưng gió đâu có là cuộc sống, gió nhỉ?<br />Và... có ai giữ được gió cho riêng mình đâu chứ. <br />Gió sẽ đi, đi mãi với cuộc đời…<br />
<br />
<div style="text-align: right;">
<strong>be_nice_to_me_222@yahoo.com.vn</strong></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-90824923445668084072013-11-18T23:10:00.002-08:002013-11-18T23:10:39.683-08:00Mất anh... Điều duy nhất khiến em ngừng cười và rơi nước mắt<strong>EM...</strong><br />Đã từ lâu lắm rồi, em không có niềm tin vào 1 thứ gọi là tình yêu.<br />Và rồi... anh đến... cuộc sống của em khác đi hoàn toàn...<br />Chưa bao giờ em biết cảm giác nhớ nhung hay chờ đợi 1 tin nhắn từ ai...<br />Nhưng dường như đó đã trở thành thói quen khi em được nhận sự yêu thương từ anh<br />Anh không giống bất kì 1 người con trai nào em đã từng gặp<br />Thật bình yên và hạnh phúc khi em có anh <br />Và em như tin rằng anh là định mệnh, là người sẽ mãi luôn ở bên em, không bao giờ lìa xa<br />Tin vào sự vĩnh hằng bởi em trân trọng lời hứa đó...<br />
<div align="center">
<a class="highslide" href="http://blog.khoctham.us/5/khoc.jpg"><img alt="Mất anh... Điều duy nhất khiến em ngừng cười và rơi nước mắt" border="0" class="insertimage" src="http://blog.khoctham.us/5/khoc.jpg" title="Mất anh... Điều duy nhất khiến em ngừng cười và rơi nước mắt" /></a></div>
<br /><br /><br /><br /><strong>CHIA TAY ANH...</strong><br />Tại sao anh lại đến?<br />Tại sao lại yêu em?<br />Tại sao lại khiến em yêu anh?<br />Tại sao lại cứ làm em hi vọng vào cái tình yêu không có tương lai ấy?<br />Tại sao?????????????????????????????????<br /><br /><br /><strong>CÓ NHỮNG KHI...</strong><br />Em ngồi 1 mình, nhớ lại kí ức khi xưa, và thấy nhớ anh vô cùng...<br />"Trời mưa, anh đi học có mang ô hay áo mưa không?<br />Nhỡ anh bị ướt, ốm thì phải làm sao? Anh lười uống thuốc lắm "<br />"Trời lạnh, anh mặc có đủ ấm không? Người anh yếu, dễ ngã bệnh lắm "<br />.......<br />Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu em<br />Muốn nhắn tin hỏi thăm anh nhưng lại nghĩ là không nên<br />Vì giờ anh đâu còn là của em.<br />Thỉnh thoảng cứ hay lo nghĩ rằng :<br />"Không có em bên cạnh chăm sóc, anh có ổn không?"<br />Em lo xa quá phải không anh?<br />Giờ em đâu còn tư cách xen vào cuộc sống của anh<br />Vì bên cạnh anh đã có người khác quan tâm anh rồi.<br /><br /><br /><strong>ĐÃ CÓ LÚC...</strong><br />Muốn níu kéo...<br />Muốn giữ anh lại bên mình...<br />Vì em sợ...<br />Sợ nỗi cô đơn,<br />Sợ cảm giác trống vắng,<br />Sợ những khi không có anh bên cạnh,<br />Và...........<br />Em sợ anh lại bị người ta làm tổn thương lần nữa...<br />Nhưng em tôn trọng sự lựa chọn của anh và sẽ cố gượng cười để sống tiếp<br /><br /><strong>SỐNG TỐT ANH NHÉ !</strong><br /><strong></strong>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-74819873862756585842013-11-07T18:07:00.000-08:002013-11-07T18:07:24.444-08:0030 điều không nên tiếp tục với bản thân<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<strong>“Không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ
đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một
kết thúc mới”.</strong><br />
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" style="width: 400px;">
<tbody>
<tr>
<td><img alt="bản thân, cuộc sống" src="http://petalia.org/wp-content/uploads/2013/10/1_20131001085135-a1.jpg" title="bản thân, cuộc sống" /></td>
</tr>
<tr>
<td><br /></td><td><br /></td>
</tr>
</tbody>
</table>
<strong>1. Đừng mất thời gian với những đối tượng sai lầm.</strong><br />
<br />
Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người
chỉ biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt
trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu
tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả.<br />
<br />
Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá
trị của bạn. Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là
những người ở bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên
cạnh bạn khi bạn gặp khó khăn.<br />
<br />
<strong>2. Đừng chạy trốn các rắc rối của mình.</strong><br />
<br />
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" style="width: 400px;">
<tbody>
<tr>
<td><img alt="bản thân, cuộc sống" src="http://petalia.org/wp-content/uploads/2013/10/20131001085135-a2.jpg" title="bản thân, cuộc sống" /></td>
</tr>
<tr>
<td><br /></td>
</tr>
</tbody>
</table>
Hãy đối diện với chúng. Đây không phải là việc dễ dàng. Không ai có
khả năng xử lý hoàn hảo mọi vấn đề họ gặp phải. Chúng ta cũngkhông thể
ngay lập tức mà giải quyết trọn vẹn một khó khăn. Chúng ta không sinh ra
để làm như vậy. Trên thực tế, chúng ta sinh ra để thất vọng, buồn chán,
đau khổ, và vấp ngã. Bởi vì đó là toàn bộ mục đích của cuộc sống – đối
mặt với vấn đề, học hỏi, thích nghi, và xử lý chúng. Chính điều này đã
rèn luyện chúng ta trở thành con người như chúng ta hiện nay.<br />
<br />
<strong>3. Đừng nói dối bản thân mình.</strong><br />
<br />
Bạn có thể nói dối người khác, nhưng bạn không thể nói dối chính bản
thân mình. Cuộc sống của chúng ta chỉ tiến bộ khi chúng ta nắm bắt các
cơ hội; và cơ hội đầu tiên và cũng là khó khăn nhất mà chúng ta có thể
nắm bắt lấy là trung thực với chính mình.<br />
<br />
<strong>4. Đừng gác lại các nhu cầu của bản thân.</strong><br />
<br />
Điều đau đớn nhất là vì yêu người khác quá mà đánh mất bản thân mình,
và quên mất rằng mình cũng là người đặc biệt. Vâng, hãy giúp đỡ người
khác; nhưng bạn cũng phải giúp đỡ chính mình nữa chứ. Nếu có giây phút
nào dành cho bạn để bạn theo đuổi đam mê và làm điều gì đó quan trọng
với mình, thì giây phút đó chính là ngay lúc này đây.<br />
<br />
<strong>5. Đừng cố gắng làm người khác.</strong><br />
<br />
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" style="width: 400px;">
<tbody>
<tr>
<td><img alt="bản thân, cuộc sống" src="http://petalia.org/wp-content/uploads/2013/10/20131001085135-a5.jpg" title="bản thân, cuộc sống" /></td>
</tr>
<tr>
<td><br /></td>
</tr>
</tbody>
</table>
Một trong những thách thức lớn nhất trong cuộc sống là làm chính mình
trong một thế giới cứ chực biến bạn thành người giống như mọi người
khác. Lúc nào cũng sẽ có người xinh đẹp hơn bạn, thông minh hơn bạn, trẻ
trung hơn bạn, nhưng họ sẽ không bao giờ là bạn cả. Đừng thay đổi để
mong người khác thích mình. Hãy là chính mình, và sẽ có người yêu con
người thật của bạn.<br />
<br />
<strong>6. Đừng bận tâm với quá khứ.</strong><br />
<br />
Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ.<br />
<br />
<strong>7. Đừng sợ mắc sai lầm.</strong><br />
<br />
Làm việc gì đó rồi mắc sai lầm còn hiệu quả gấp 10 lần so với không
làm gì cả. Mỗi thành công đều có một vệt dài những thất bại đằng sau nó,
và mỗi thất bại đều dẫn đường tới thành công. Suy cho cùng, bạn sẽ hối
hận về những điều mình KHÔNG làm nhiều hơn là về những điều mình đã làm.<br />
<br />
<strong>8. Đừng trách móc bản thân vì những sai lầm đã qua</strong><br />
<br />
Có thể chúng ta yêu nhầm người và đau khổ về những điều không xứng
đáng, nhưng dù mọi việc có tồi tệ tới mức nào, thì cũng có một điều chắc
chắn: sai lầm giúp chúng ta tìm được đúng người, đúng thứ phù hợp với
chúng ta. Chúng ta ai cũng có lúc mắc sai lầm, ai cũng có khó khăn, và
thậm chí tiếc nuối về những việc trong quá khứ. Nhưng bạn không phải là
sai lầm của mình, bạn không phải là khó khăn của mình, và ngay lúc này
đây, bạn có trong tay sức mạnh để xây dựng nên hiện tại và tương lai của
chính mình. Mỗi một điều từng xảy ra trong cuộc sống của bạn đều góp
phần chuẩn bị cho bạn đón nhận một khoảnh khắc mới chưa đến.<br />
<br />
<strong>9. Đừng cố công mua hạnh phúc.</strong><br />
<br />
Nhiều thứ chúng ta mong mỏi có được có giá đắt. Nhưng sự thật là,
những gì thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là
tình yêu, là tiếng cười, và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê
của mình.<br />
<br />
<strong>10. Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác.</strong><br />
<br />
Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc với chính con người bên trong của
mình, thì bạn sẽ chẳng thể nào có được hạnh phúc lâu dài với bất kỳ
người nào khác. Bạn phải tạo ra sự ổn định trong cuộc sống của mình
trước rồi mới nghĩ tới chuyện chia sẻ cuộc sống đó với người khác được.<br />
<br />
<strong>11. Đừng lười nhác.</strong><br />
<br />
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" style="width: 400px;">
<tbody>
<tr>
<td><img alt="bản thân, cuộc sống" src="http://petalia.org/wp-content/uploads/2013/10/20131001085143-a11.jpg" title="bản thân, cuộc sống" /></td>
</tr>
<tr>
<td><br /></td>
</tr>
</tbody>
</table>
Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, bởi có thể bạn sẽ tạo ra một rắc rối không
đáng có. Hãy đánh giá tình hình và đưa ra hành động dứt khoát. Bạn không
thể thay đổi điều mà mình không muốn đối mặt. Tiến bộ bao hàm rủi ro.
Chấm hết! Bạn không thể đứng một chỗ mà hy vọng mình sẽ tới được đích.<br />
<br />
<strong>12. Đừng nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng.</strong><br />
<br />
Khi một cơ hội xuất hiện, không có ai cảm thấy mình đã sẵn sàng 100%
để đón nhận nó. Bởi vì phần lớn những cơ hội lớn lao trong cuộc đời đều
đòi hỏi chúng ta phải phát triển vượt quá “vùng thoải mái” của mình –
điều này có nghĩa là ban đầu, chúng ta sẽ không cảm thấy hoàn toàn thoải
mái.<br />
<br />
<strong>13. Đừng tham gia vào các mối quan hệ vì những lý do sai lầm.</strong><br />
<br />
Cần phải lựa chọn các mối quan hệ một cách khôn ngoan. Ở một mình còn
tốt hơn là giao tiếp với người xấu. Bạn không cần phải vội vàng. Điều
gì phải đến, sẽ đến – và nó sẽ đến đúng lúc, với đúng người, và vì lý do
tốt đẹp nhất. Hãy yêu khi bạn đã sẵn sàng, chứ đừng yêu khi bạn cảm
thấy cô đơn.<br />
<br />
<strong>14. Đừng từ chối những mối quan hệ mới chỉ bởi vì các mối quan hệ cũ không đem lại kết quả tốt đẹp.</strong><br />
<br />
Trong cuộc sống, rồi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi người bạn gặp đều có ý
nghĩa riêng cho bản thân bạn. Một số người sẽ thử thách bạn, một số
người sẽ lợi dụng bạn, và một số khác sẽ dạy dỗ bạn. Nhưng điều quan
trọng nhất là, một số người sẽ giúp bạn thể hiện được khía cạnh tốt đẹp
nhất của mình.<br />
<br />
<strong>15. Đừng cố cạnh tranh với tất cả mọi người</strong><br />
<br />
Đừng lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào
việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc
chiến giữa BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi.<br />
<br />
<strong>16. Đừng ghen tị với người khác.</strong><br />
<br />
Ghen tị là hành động đếm các “điểm cộng” của người khác thay vì đếm
các “điểm cộng” của mình. Hãy tự hỏi bản thân mình câu này: “Mình có
điểm gì mà ai cũng mong có?”<br />
<br />
<strong>17. Đừng than vãn và tự thương hại bản thân.</strong><br />
<br />
Các khó khăn xuất hiện trong cuộc sốngđều có lý do riêng của chúng –
nhằm hướng bạn theo một cung đường phù hợp cho bạn. Có thể khi khó khăn
xuất hiện, bạn sẽ không nhận thấy hay không hiểu được điều đó, và có thể
đó là một trải nghiệm khó khăn.<br />
<br />
Nhưng bạn hãy thử nghĩ về những khó khăn mình đã trải qua trong quá
khứ mà xem. Bạn sẽ thấy rằng, cuối cùng, chúng đã hướng bạn tới một địa
điểm tốt hơn, trở thành một con người tốt hơn, có tâm trạng hay hoàn
cảnh tích cực hơn. Vì thế, hãy cười lên! Hãy cho mọi người thấy rằng bạn
của ngày hôm nay mạnh mẽ gấp nhiều lần so với bạn của ngày hôm qua – và
bạn sẽ là như thế.<br />
<br />
<strong>18. Đừng giữ mãi những hằn học</strong><br />
<br />
Đừng sống với niềm oán ghét trong tim. Bạn sẽ khiến mình đau khổ hơn
so với những gì mà người mà bạn căm ghét có thể làm với bạn. Tha thứ
không phải là nói: “Những gì anh đã làm với tôi là chấp nhận được”, mà
là: “Tôi sẽ không để hạnh phúc của mình bị hủy hoại vĩnh viễn bởi những
gì anh đã làm với tôi”. Tha thứ là câu trả lời… hãy buông ra đi, hãy tìm
kiếm sự thanh thản trong tâm hồn, hãy giải phóng bản thân bạn! Và hãy
nhớ, tha thứ không chỉ vì người khác, mà còn vì chính bạn nữa đấy. Hãy
tha thứ cho bản thân mình, hãy tiếp tục cuộc sống, và cố gắng làm tốt
hơn trong tương lai.<br />
<br />
<strong>19. Đừng để người khác kéo bạn xuống vị trí ngang bằng với họ</strong><br />
<br />
Đừng hạ thấp các tiêu chuẩn của mình để thích nghi với những người không chịu nâng cao các tiêu chuẩn của họ.<br />
<br />
<strong>20. Đừng lãng phí thời gian giải thích bản thân cho người khác.</strong><br />
<br />
Bạn bè bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù,
thì dù bạn cógiải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm
những gì mà thâm tâm bạn biết là đúng.<br />
<br />
<strong>21. Đừng miệt mài làm đi làm lại một việc mà không có “khoảng ngừng”</strong><br />
<br />
Thời điểm phù hợp để bạn hít một hơi thật sâu là khi bạn không có
thời gian cho việc đó. Nếu bạn tiếp tục làm những gì mình đang làm, thì
bạn sẽ tiếp tục nhận được những gì mà bạn đang nhận được. Đôi khi bạn
cần phải tạo ra cho mình một khoảng cách để có thể nhìn nhận sự việc một
cách rõ ràng.<br />
<br />
<strong>22. Đừng bỏ qua điều kỳ diệu của những khoảnh khắc nhỏ nhoi</strong><br />
<br />
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" style="width: 400px;">
<tbody>
<tr>
<td><img alt="bản thân, cuộc sống" src="http://petalia.org/wp-content/uploads/2013/10/20131001085143-a22.jpg" title="bản thân, cuộc sống" /></td>
</tr>
<tr>
<td><br /></td>
</tr>
</tbody>
</table>
Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt, bởi vì biết đâu một ngày nào đó,
bạn sẽ ngoảnh nhìn lại để rồi nhận ra rằng chúng là những điều lớn lao.
Phần tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sẽ là những khoảnh khắc nhỏ bé
không tên khi bạn dành thời gian mỉm cười với ai đó quan trọng đối với
bạn.<br />
<br />
<strong>23. Đừng cố làm mọi thứ trở nên hoàn hảo</strong><br />
<br />
Thế giới thực không vinh danh những người cầu toàn; nó sẽ trao phần thưởng cho những người hoàn thành công việc.<br />
<br />
<strong>24. Đừng đi theo con đường ít bị cản trở nhất</strong><br />
<br />
Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều
gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi
thường.<br />
<br />
<strong>25. Đừng hành động như thể mọi việc đều tốt đẹp trong khi thực tế không phải như vậy</strong><br />
<br />
Suy sụp một lát cũng không sao. Bạn không nhất thiết lúc nào cũng
phải tỏ ra mạnh mẽ, và cũng không cần phải liên tục chứng minh rằng mọi
việc đều diễn ra tốt đẹp. Bạn cũng không nên lo lắng về chuyện người
khác đang nghĩ gì– hãy khóc nếu bạn cần khóc – điều đó cũng tốt cho sức
khỏe của bạn mà. Càng khóc sớm, bạn càng sớm có khả năng mỉm cười trở
lại.<br />
<br />
<strong>26. Đừng đổ lỗi cho người khác về các rắc rối của bạn</strong><br />
<br />
Khả năng thực hiện được ước mơ của bạn tỉ lệ thuận với khả năng bạn
tự nhận trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Khi trách cứ người khác vì
nhữnggì bạn đang trải qua, nghĩa là bạn đang chối bỏ trách nhiệm – bạn
đang trao cho người khác quyền kiểm soát phần cuộc sống đó của mình.<br />
<br />
<strong>27. Đừng cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người</strong><br />
<br />
Đó là điều không thể xảy ra, và nếu bạn cứ cố công làm như vậy, bạn
sẽ kiệt sứcmất thôi. Nhưng làm cho một người mỉm cười cũng có thể thay
đổi cả thế giới. Có thể không phải là toàn bộ thế giới, mà chỉ là thế
giới của riêng người đó thôi. Vì thế, hãy thu hẹp sự tập trung của mình
lại.<br />
<br />
<strong>28. Đừng lo lắng quá nhiều.</strong><br />
<br />
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" style="width: 400px;">
<tbody>
<tr>
<td><img alt="bản thân, cuộc sống" src="http://petalia.org/wp-content/uploads/2013/10/20131001085143-a28.jpg" title="bản thân, cuộc sống" /></td>
</tr>
<tr>
<td><br /></td>
</tr>
</tbody>
</table>
Lo lắng sẽ không giúp giải thoát các gánh nặng của ngày mai, nhưng nó
sẽ tước bỏ đi niềm vui của ngày hôm nay. Một cách để bạn có thể kiểm
tra xem cónên mất công suy nghĩ về điều gì đó hay không là tự đặt ra cho
mình câu hỏi này: “Điều này có quan trọng gì nữa không trong một năm
tiếp theo? Ba năm tiếp theo? Năm năm tiếp theo?”. Nếu câu trả lời là
không, thì nó không đáng để bạn bận tâm đâu.<br />
<br />
<strong>29. Đừng tập trung vào những gì bạn không mong muốn xảy ra</strong><br />
<br />
Hãy tập trung vào những gì bạn thực sự muốn xảy ra. Suy nghĩ tích cực
là “tiền đồn” cho mọi thành công vĩ đại. Nếu mỗi sáng bạn thức dậy với
tâm niệm rằng ngày hôm nay sẽ có điều tuyệt vời xảy ra trong cuộc sống
của mình, và bạn để tâm chú ý, thì rồi thường là bạn sẽ nhận thấy rằng
niềm tin của mình là đúng.<br />
<br />
<strong>30. Đừng là người vô ơn.</strong><br />
<br />
Dù bạn đang ở hoàn cảnh tốt đẹp hay tồi tệ, hãy thức dậy mỗi ngày với
niềm biết ơn cuộc sống của mình. Ở nơi nào đó, người khác đang đấu
tranh trong tuyệt vọng để giành giật lấy cuộc sống của họ. Thay vì nghĩ
về những gì bạn không có, hãy nghĩ về những gì bạn đang có mà người khác
không có.
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-13375159218669975262013-11-01T08:44:00.003-07:002013-11-07T17:58:55.088-08:00Gởi người em yêu<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Anh ơi! Vậy là chúng mình lại xa nhau sao anh? Có phải tất cả mọi lỗi
lầm đó đều thuộc về em đúng không anh? Em chẳng biết mình làm thế có
đúng không nữa, nhưng hiện giờ đây em biết một điều rằng em đang rất đau
lòng. Em cảm thấy mình không xứng đáng để A yêu mang tiếng là người yêu
của A, nhưng E cảm thấy mình chẳng làm gì được cho A vui, chẳng giúp gì
được cho A lúc mà A cần 1 người để an ủi A trong cuộc sống. <br />
<br />
<div align="center">
<a class="highslide" href="http://blog.khoctham.us/5/goi-nguoi-em-yeu.jpg"><img alt="Gởi người em yêu" border="0" class="insertimage" src="http://blog.khoctham.us/5/goi-nguoi-em-yeu.jpg" title="Gởi người em yêu" /></a></div>
<br />
Nhưng
trách làm sao được đây A, khi mà anh và em ở 2 miền cách trở, em Bắc
anh Nam... chưa lần nào gặp mặt, cũng chưa bao giờ có những kỉ niệm thật
đẹp với nhau. Mình chỉ có với nhau những kỷ niệm thật đẹp ở trên mạng.
Lúc yêu anh em đã từng ấp ủ một niềm tin rằng sẽ có 1 ngày nào đó anh và
em sẽ được đi bên nhau dưới hàng cây và anh ước thêm nếu lúc đó trời có
lớt phớt mưa bay nữa thì lãng mạn biết mấy.. Cái niềm tin ấy đi theo cả
vào giấc mơ của anh, anh cảm nhận được giấc mơ nó thật đẹp làm sao. Và
cái niềm tin và giấc mơ đó, nó đã đi theo em hơn 1 năm nay, em chẳng thể
nào biến cái giấc mơ đó thành sự thật. Anh có nhớ lúc mình mới quen
nhau không? Em ước được đi trên bãi biển dài cùng nắm tay anh, anh đã
hứa khi nào mình gặp nhau anh dẫn em đi. Từ đó trở đi em luôn giữ trong
tim anh 1 tình yêu mãnh liệt, em có thề với lòng mình rằng sẽ chẳng bao
giờ yêu người thứ 2.<br />
<br />
Và anh có biết không? Gần 2 năm đã trôi qua
rồi đó anh, lời anh hứa với em giờ anh chỉ xem như gió thoảng. Nhưng em
sẽ không trách anh đâu, nếu có trách thì trách em đây nè. Trong quãng
thời gần 2 năm đó em đã làm cho anh buồn rất nhiều vì em, đã nhiều lần
làm anh khóc vì em. Nhưng anh có biết mọi chuyện đó đều do anh suy nghĩ
ra cả. Anh chẳng tin em vẫn một lòng thủy chung với anh, anh nói em đã
có người yêu mới nên không yêu anh nữa. Thế sao anh không nghĩ lại mình
xem?Anh đã không tin tưởng ở em thì sao anh không vào đây mà chứng kiến
cuộc sống của em, tuy rằng xung quanh em có rất nhiều chàng trai đối xử
tốt với em, trong số đó cũng có người đem lòng yêu em. Nhưng anh à, em
không muốn làm tổn thương anh và cả những chàng trai đó. Trong tim em
chỉ có 1 tình yêu của anh và mãi mãi chẳng có 1 tình yêu nào khác thay
thế được tình yêu của anh trong em.<br />
<br />
Em là 1 cô gái có bề ngoài
rất mạnh mẽ nhưng thật ra bên trong của em cũng giống như những cố gái
khác, cũng yếu lòng và hay khóc, cũng muốn có 1 người quan tâm chăm sóc
mình, em trông cậy vào anh sẽ làm được những điều đó. Nhưng ... hình như
muộn rồi phải không anh? Khoảng cách làm cho chúng ta ở bên nhau nhưng
cũng chính nó lại khiến chúng ta xa nhau anh à. Mong rằng nơi xa đó anh
có người khác yêu và chăm sóc tốt cho anh. Chúc anh hạnh
phúc...............dù lòng em rất đau.<br />
<br />
<br />
<br />
sưu tầm<br />
<b></b>
<b></b>
<b></b>
<b></b>
<a name='more'></a><br />
<b></b></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-66257727517561618292013-10-08T11:52:00.000-07:002013-10-08T11:52:22.635-07:00Đừng giận em nha anhLàm sao e có thể wên ... Cái cảm giác yêu đó..cái cảm giác mà những ngày qa a đã dành cho e !<br /> A và cũng chính là a - Đã đem lại cho e tất cả : Hạnh phúc , nụ cười và cả c.s tươi đẹp này nữa .<br /> Nhưng e sợ ... có một ngày nào đó ... sẽ có một ai đó tới và mang anh đi xa mãi mãi ...!<br /> Phải làm sao đây ... để a sẽ ở mãi bên e....!<br /> Làm
ơn có 'vị thần t.y' nào đó nhìn thấy t.y của e vs a Để giúp e
... có được a mãi mãi ... ! Chỉ như thế là e đã thấy mìk hạnh phúc nhất
thế giới này rồi ...! <br />
<br />
<div align="center">
<a class="highslide" href="http://blog.khoctham.us/5/dung-gian-em-nha-anh.jpg"><img alt="Đừng giận em nha anh" border="0" class="insertimage" src="http://blog.khoctham.us/5/dung-gian-em-nha-anh.jpg" title="Đừng giận em nha anh" /></a></div>
<br />
Có nhiều lúc rảnh rổi hay những đêm ko ngủ, mìk e suy nghĩ về a rồi đặt
cho mìk câu hỏi mà có vẽ như nó thật ngớ ngẩn : Không biết người e yêu
có yêu e không ???<br />Nếu như câu trả lời từ a là " Có " ... Thì chắc hẳn không ai trên thế giới này có được hạnh phúc cao cả như cả hai ta a nhỉ !<br />Còn nếu như câu trả lời đó là " Không " ... Thì không có ai trên thế giới này có nỗi bất hạnh như e đâu !<br />Nếu như a đọc xong entry tâm trạng này thì hãy hiểu cho e a nhé !<br />Làm sao a có thể biết được là : " Tình yêu trong e dành cho a nhìu và cao cả biết mấy ! "<br />
Và dù rằng ko có j`k để chắc chắn cho những lời a nói ! Những việc mà a
đã dành cho e trog những ngày wua nhưng ko hiểu vì sao e vẫn luôn tin
và iu a thật nhìu..!!<br /> Nếu một ngày nào đó e không gặp đc a hay gặp nhưng nhìn như người xa lạ ... Thì có lẽ em sẽ ... " Chết " mất ...!<br />Bởi
vì bây h` e chợt nhận ra rằng a đã trở thành 1 nửa c.s of e. Vs e a vô
cùng quan trọg. Sẽ khó có 1 ai có thể thay đổi đc vị trí ấy of a trong
e...!!<br /> Entry này là tất cả những gì mà e muốn nói vs a...! <br /> Hãy hiểu tất cả những gì mà em muốn nói ...! <br />Đừng bao h` giận nhau a nhé..!<br /> E chỉ sợ sẽ mãi mất a..!<br /> Cho du` a có koj e như 1 đứa ngốk.. thì e vẫn mãi nói rằng: 'e iu a...'Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-80905482947252412872013-10-08T11:49:00.005-07:002013-10-08T11:49:46.664-07:00Anh có biết không?....<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;">Anh
biết không anh? Tình cảm không bao giờ là trò chơi đuổi bắt, người này
trốn còn người kia phải đi tìm. Trái tim người ta vốn mỏng manh, tình
cảm như một người đứng trên sợi dây thăng bằng, họ có thể quỵ ngã bất cứ
lúc nào.</span></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFhGQTp_FtuNNjFTAGrAUXto0hS5jmE5vQMJwGMI31lcszfxk1vkUOOWY6rGYkHOMiSjXQrnlfwDiu42lr7F_trh17eYck_vfRjZ3mYj_phi3KbT3vNoib2AGaN6Yx-cJXI28Hc22DLKk/s1600/250px-Viceroy_Butterfly.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="248" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFhGQTp_FtuNNjFTAGrAUXto0hS5jmE5vQMJwGMI31lcszfxk1vkUOOWY6rGYkHOMiSjXQrnlfwDiu42lr7F_trh17eYck_vfRjZ3mYj_phi3KbT3vNoib2AGaN6Yx-cJXI28Hc22DLKk/s320/250px-Viceroy_Butterfly.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
<br />
<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;">
Khi một người phải mò mẫm tìm hơi ấm quá lâu, họ đã không còn cảm thấy
thú vị với những cuộc chơi mà họ luôn phải hụt hơi trong những lần đuổi
bắt.</span></span><br />
<br />
<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;">
Anh có thể cứ thản nhiên chạy trốn, tìm một nơi mà cất kỹ chôn sâu trái
tim của mình mà bình thản chờ đợi tình cảm đến. Nhưng người đi tìm đã
bỏ cuộc từ lâu. Rốt cuộc thì, ai sẽ là người phải chờ đợi ai đây? Anh
đợi người đến, người đợi anh ngoảnh lại, nhưng trên con đường ấy, người
ta đã đánh mất nhau tự khi nào rồi.</span></span><br />
<br />
<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;">
Anh có biết điều gì là đáng sợ nhất trong tình yêu không? Chính là phải
mang hết niềm tin, dốc cạn tấm chân tình và ngay cả khi tuyệt vọng nhất
cũng phải tự vỗ về mình - can đảm để chờ đợi một người trong vô vọng.
Sự chờ đợi một trái tim cứ mãi ngoảnh mặt, cứ mãi làm thinh chẳng biết
đến khi nào, chưa bao giờ là một phép thử hay gia vị nêm nếm cho tình
yêu thêm bền chặt.</span></span><br />
<br />
<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;">
Ở đời, chuyện nực cười nhất chính là khi yêu, hầu hết phụ nữ đều hiến
dâng tất cả, còn đàn ông thì lại luôn biết giữ riêng cho mình. Và anh à,
anh có quyền giữ lại cho riêng mình, nhưng có bao giờ anh quay đầu nhìn
về phía sau chỉ một lần để thấy người nguyện đứng mãi một chỗ chờ anh
đã chết dần trong mòn mỏi hư hao? Để thấy rằng, một bước chân đến và đi
trong đời nhau, đôi khi cũng chỉ cần một khoảnh khắc, khi đã bỏ qua rồi,
những kẻ đã từng nắm tay hẹn ước sẽ bất chợt lạc bước và biến mất trong
biển người mênh mông...</span></span><br />
<br />
<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;"> Và một ngày nào đó trong thành phố này, những người có tình vẫn lướt qua nhau như người dưng.</span></span><br />
<br />
<span style="font-family: comic sans ms,cursive;"><span style="color: red;">
Gặp gỡ và yêu nhau là có thể do duyên số, nhưng tiếp tục hay từ bỏ lại
là do chọn lựa của mỗi người. Có con đường nào cho người ở lại và ra đi,
không bao giờ là lỗi của duyên số không anh?</span></span>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-45223333321963723412013-06-19T09:59:00.002-07:002013-06-19T09:59:33.720-07:00Suy nghĩ .....<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Dạo này muốn ở nhà muốn một mình, không muốn ra khỏi nhà nữa, đôi khi ồn ào nhiều quá làm con người ta cảm thấy mệt mỏi! muốn một khoảng lặng để xác định lại, để nhìn nhận lại đoạn đường mình qua, và bước chân tiếp của mình lên đặt chân tới đâu. Để biết đúng biết sai, để biết mình cần gì ? để suy nghĩ suy nghĩ mọi chuyện. Để quyết định bước chân tiếp hay không? Có lẽ đây là khoảng thời gian hiếm hoi mình im lặng, bình lặng nhất. Nhưng đó chỉ là cái vẻ bề ngoài nguời khác cảm nhận được :)<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="http://2.bp.blogspot.com/-4f5IXjPToTI/UaxCJYIOUII/AAAAAAAAB4Q/yTyORjb2aoU/s1600/310623_289692664477428_793564325_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="http://2.bp.blogspot.com/-4f5IXjPToTI/UaxCJYIOUII/AAAAAAAAB4Q/yTyORjb2aoU/s320/310623_289692664477428_793564325_n.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
<br />
Những câu nói trên đầu môi<br />
Phải chăng người trao cho riêng mình tôi ?<br />
Dẫu đã biết anh không hề yêu<br />
Nhưng vẫn mơ mộng nhiều<br />
Vì anh lạnh lùng băng giá<br />
Còn tôi con tim thật thà<br />
Nên mình tôi, ôm lòng đêm nhức nhối<br />
Xa là nhớ, đêm nằm mơ<br />
Mơ tình ta xanh như bài thơ<br />
Ánh trăng sáng, soi màn đêm<br />
Đưa tình yêu qua thềm<br />
Vì sao người không nhận lấy ?<br />
Để tôi hoang mang tháng ngày<br />
Anh ở đâu ? Cho tình tôi miên man<br />
<br />
Ngày qua ngày gió thét gào vì anh hững hờ<br />
Dù biết sẽ buồn lòng vẫn mãi chờ<br />
Một mai đường xa chung đôi<br />
Ân tình tuyệt vời lên ngôi<br />
Tình yêu của những phút đầu, tựa như phép màu<br />
Sưởi ấm cõi lòng vượt qua nỗi sầu<br />
Để đêm mùa đông trôi xa<br />
Nụ cười rạng ngời trên môi thiết tha ...<br />
<br />
<br /></div>
<object height="300" width="400"><param name="movie" value="http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/embed/zing_mp3_embed_v1.3.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/xml/video-xml/LnxHyZmNAXZGAaGyLvJyvmkn&autostart=true" /><param name="quality" value="high" /><param name="wmode" value="transparent" /><embed width="400" height="300" src="http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/embed/zing_mp3_embed_v1.3.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/xml/video-xml/LnxHyZmNAXZGAaGyLvJyvmkn&autostart=true" quality="high" wmode="transparent" type="application/x-shockwave-flash"></embed></object></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-58107145837481025462013-06-16T07:39:00.002-07:002013-06-16T08:02:10.966-07:00Tâm trạng<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Tâm trạng đầy dối loạn, không biết tả sao cho cái tâm trạng này bây giờ? Tôi phải làm sao đây? phải làm sao? chọn lối đi nào cho tôi? sao tôi lại hoang mang đến như thế này? tôi muốn một cuộc sống đơn giản, đơn giản thôi! tôi mệt mỏi quá mệt mỏi rồi, sao chuyện tình cảm của tôi lại mệt mỏi vậy? Ước gì tôi ước gì chỉ có một người yêu tôi, yêu tôi thực sự tôi không cần nhiều, nhiều làm tôi đau đầu, làm tôi hoang mang, tôi không biết ai mới là người yêu tôi thật lòng, ai mà tôi cần phải lắm tay đi hết cuộc đời? Ai chỉ cho tôi đi? hãy chỉ cho tôi con đường tôi lên đi? đừng chỉ tôi làm theo trái tim vì tôi cũng chẳng biết trái tim tôi ra sao? tôi cũng không muốn làm theo trái tim nữa? tôi muốn dùng lý trí để quyết định tình cảm? vậy liệu có sai không ? có được không vậy? Chẳng hiểu sao tôi sợ lúc này hơn bao giờ hết tôi sợ sai, tôi sợ đau, tôi sợ làm tổn thương mình, tôi sợ lắm. Liệu rằng tôi có quá tham lam chăng? tôi yêu đơn giản lắm, tôi không cần người đó phải giàu có, cái tôi cần là người đó có một trái tim chân thành, tôi cần một người để tôi dựa dẫm trong lúc mệt mỏi, khó khăn không rời bỏ tôi lúc tôi khó khăn. Nghĩ thì đơn giản vậy đó, nhưng tôi thấy khó lắm. Trong lúc họ yêu tôi, tôi không biết họ yêu tôi điểm gì? có lẽ tình yêu thì không có lý do nào cả, nhưng tôi vẫn muốn biết liệu sau này khó khăn họ có đủ dũng cảm vượt qua với tôi không? Bước một bước cũng sợ, đúng là tôi quá nhát gan phải không?<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhD7XGgE7mCtdtWH7_0UFEQFQFcEzl1OUb69HLlVh3Yl_YE2Ysqn6wsl5E4-_YuiQgvwXbGx0rM9eGvf7qzLF0MxRf1W__GsKPjDlBxEt_wVxmAuQuIZa8bJJuwdl6bRXwyVJMmp0Op7fA/s1600/IMG_3181.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhD7XGgE7mCtdtWH7_0UFEQFQFcEzl1OUb69HLlVh3Yl_YE2Ysqn6wsl5E4-_YuiQgvwXbGx0rM9eGvf7qzLF0MxRf1W__GsKPjDlBxEt_wVxmAuQuIZa8bJJuwdl6bRXwyVJMmp0Op7fA/s640/IMG_3181.JPG" width="480" /></a></div>
<br />
<br />
• Có những người cứ mãi một mình.<br />
• Không phải vì họ không cảm thấy cô đơn.<br />
• Không phải vì họ không muốn yêu.<br />
• Không phải vì họ không có ai yêu.<br />
• Mà vì họ sợ lại phải đối mặt với SỰ THẤT BẠI .<br />
• Và...vì họ vẫn đang chờ đợi 1 người...<br />
• 1 người ....<br />
• Sẽ là ...<br />
• CUỐI CÙNG và MÃI MÃI trog cuộc đời họ.. : ) </div>
<object height="344" width="425"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/nEoWNA2uDEg?version=3&hl=vi_VN&autoplay=1&color1=0x234900&color2=0x4e9e00"></param>
<param name="allowFullScreen" value="true"></param>
<param name="allowscriptaccess" value="always"></param>
<embed src="http://www.youtube.com/v/nEoWNA2uDEg?version=3&hl=vi_VN&autoplay=1&color1=0x234900&color2=0x4e9e00" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-60500803959274350642013-05-03T00:13:00.002-07:002013-05-03T00:13:29.083-07:00Hạnh phúc vụt bay<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjshoh_LdjM0gipwwDfYj9yJyV4oztcsYmXDTjen7NOfYNFkKHkrZmrLklE-uGhuMx9AB_ERKUS8x8M0tGI1vCRH7LKPvFPHW8BJ8Lh70YlwsxTiKqwTTUNYqdOZdFwdW9AwjKmDebOgOs/s1600/images.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="271" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjshoh_LdjM0gipwwDfYj9yJyV4oztcsYmXDTjen7NOfYNFkKHkrZmrLklE-uGhuMx9AB_ERKUS8x8M0tGI1vCRH7LKPvFPHW8BJ8Lh70YlwsxTiKqwTTUNYqdOZdFwdW9AwjKmDebOgOs/s400/images.jpg" width="400" /></a></div>
<span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}">"
Mình vừa đọc Mẫu truyện này từ 1 người bạn. Dù đã đọc nó lâu rôi, nhưng
giờ đọc lại vẫn thấy có 1 cảm xúc nghẹn lòng và thật ý nghĩa.<br /> <br /><br /><br />
"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy
tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi
xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữ<span class="text_exposed_show">a tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy<br /> <br />
Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng
tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn.
Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu
với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?<br /> <br />
Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô
ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn
ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức.
Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân
của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu
gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy
nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!<br /> <br /> Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi
thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30%
cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh
nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột
nhiên đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã
đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể
rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc
trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng
khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn
đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng
hơn.<br /> <br /> Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang
cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và
ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với
Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì
vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.<br /> <br /> Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu
trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng
cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong
một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình
thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng
tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó
phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.<br /> <br /> Tôi có thể
chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô
ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu
trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một
tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa
trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho
những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành
chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.<br /> <br /> Tôi đã nói với Jane về
điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu
ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc
ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.<br /> <br /> Vợ tôi và tôi đã không
đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện
một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai
chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau
chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con trai
mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau
đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm
mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly
hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở
cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến
văn phòng.<br /> <br /> Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ
dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo
khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một
cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ
nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám!
Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một
phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.<br /> <br /> Vào ngày
thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở
về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ
năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi
đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ
tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ
mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.<br /> <br /> Một
buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài
bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở
dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra
rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.<br /> <br />
Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu
nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay
ra và chạm vào đầu cô ấy.<br /> <br /> Lúc này con trai chúng tôi chạy đến
và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha
mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống
của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật
chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi
ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng
ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ
tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như
vào ngày cưới của chúng tôi.<br /> <br /> Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ
hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng
tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi
đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận
thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến
văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe.
Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của
mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy,
Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.<br /> <br /> Cô ấy nhìn tôi, ngạc
nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay
cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn
nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những
chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu
nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong
nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa
anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như
trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái
xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán
hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ
bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.<br /> <br />
Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi,
tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra
đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và
tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng
mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ
con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau -
Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người
chồng đầy tình yêu thương ... .<br /> <br /> Các chi tiết nhỏ trong cuộc
sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải
là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo
ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng
không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.<br /> <br /> Vì vậy, hãy dành thời
gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau
những việc nhỏ mà có xây dựng được sự thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân
thực sự hạnh phúc!<br /> <br /> Nếu bạn không chia sẻ bài này, chẳng có điều gì xảy ra với bạn.<br /> <br />
Nếu bạn chia sẻ, bạn có thể sẽ cứu vãn được một cuộc hôn nhân nào đó.
Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ
đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc. ♥<br /> <br />
Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả các kho
báu. Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi
thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người
mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương
không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy
nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi
mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ. ♥</span></span><br />
<span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show"><br /></span></span>
<div style="text-align: right;">
<span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show"><br /></span></span></div>
<div style="text-align: right;">
<span class="userContent" data-ft="{"tn":"K"}"><span class="text_exposed_show"><i>Tản mạn cuộc sống - những bước chân tôi đi nơi tôi đến</i></span></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-18639355769722176802013-04-18T00:26:00.002-07:002013-04-18T00:26:44.525-07:00Lạc giữa yêu thương<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<h2 class="sapo" style="background-color: white; border: 0px; color: #333333; font-family: 'Times New Roman', Georgia, serif; font-size: 16px; line-height: 22px; margin: 15px 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em lạc giữa những bình yên, những quan tâm nhẹ nhàng của lý trí, của một vòng tay rất lạnh. Em lạc giữa những nụ cười, những yêu thương mà giờ mới nhận ra nó dành cho một quá khứ đã xa…</h2>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEip1aXcWAig1CcLWrasXJY-1PKkWPtgi4St3m18gqfvUmAaICr3gBjfmaNomVUW8LrwaUn83gHjPqg_8G2XgD2pJspd7kwTTsQ5ewlimBzIc_zjzddtK5uXmZ_fnLBa4ScHhrqCjTqfvKQ/s1600/lac-giua-yeu-thuong.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEip1aXcWAig1CcLWrasXJY-1PKkWPtgi4St3m18gqfvUmAaICr3gBjfmaNomVUW8LrwaUn83gHjPqg_8G2XgD2pJspd7kwTTsQ5ewlimBzIc_zjzddtK5uXmZ_fnLBa4ScHhrqCjTqfvKQ/s320/lac-giua-yeu-thuong.jpg" width="320" /></a></div>
<div>
<br /></div>
<div class="content" style="background-color: white; border: 0px; color: #333333; font-family: 'Times New Roman', Georgia, serif; font-size: 16px; line-height: 22px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em đã quen đi về giữa những yêu thương. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Trên con đường trải đầy nhung nhớ. Bước đi vô định giữa những nụ cười, những hạnh phúc miên man khó gọi tên, nghe tiếng thình thịch phía bên ngực trái…</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em đã quen đi về giữa những yêu thương.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Bước chầm chậm theo từng nhịp thổn thức. Ru nhẹ tim mình sau vòng tay xiết chặt. Khẽ khàng đếm từng viên sỏi nhỏ, bỏ lại đằng sau một tiếng thở dài…</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em đã quen đi về giữa những yêu thương.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Quen nắm thật chặt một bàn tay lạnh lẽo. Ôm thật kĩ một trái tim đa tình. Rồi nụ cười trên môi em vụt tắt… Ừ! Em quên.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em quên dừng lại trước buổi chiều nắng nhạt. Quên bước đi trước hoàng hôn sắp tàn. Em lơ đãng, em chơi vơi…</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em chơi vơi giữa hai chiều thương nhớ, chông chênh trước cơn gió mùa về. Em bơ vơ: <span style="border: 0px; font-style: italic; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">Lẽ nào mình lạc lối?</span></div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Có lẽ… Em lạc giữa những bình yên, những quan tâm nhẹ nhàng của lý trí, của một vòng tay rất lạnh. Em lạc giữa những nụ cười, những yêu thương mà giờ mới nhận ra nó dành cho một quá khứ đã xa…</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em chênh vênh giữa những yêu thương.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Muốn la thật lớn. Muốn hét thật to. Muốn cắn nát những chơi vơi, muốn cào xé những ngọt ngào giả dối. Muốn đập phá, khóc than cho những ngày gió nổi. Nhưng trái tim em nghẹn lại. Cổ họng em khát đắng…</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<br />Em im lặng. Em không muốn có ai đó lại đau thêm một lần vì lau những giọt buồn của kí ức xưa kia. Không muốn ánh mắt kia lại một lần chùng xuống, không muốn trái tim kia một lần nữa yếu mềm.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<b>Em sẽ chia tay những yêu thương.</b></div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Có thể em sẽ ngã. Vì mắt em nhạt nhòa nước. Vì không có ai nắm tay đưa em sang đường. Vì có thứ gì đó trong em vụn vỡ… </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Nhưng em hiểu, em không còn trẻ con để suốt ngày dựa dẫm. Không còn khờ dại để khăng khăng mình đúng khi đã lạc đường. Em sẽ mạnh mẽ sau nỗi đau. Sẽ cười thật tươi đón tự do cho ngày mới. Em sẽ tập đứng vững… để tim mình bớt chông chênh.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<span style="border: 0px; font-style: italic; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">Đến khi nào mây thôi hóa cơn mưa?</span></div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<span style="border: 0px; font-style: italic; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">Và nước mắt thôi cản đường của gió?</span></div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<span style="border: 0px; font-style: italic; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">Biển thôi gào, và bờ thôi chờ đợi?</span></div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Kết thúc một bắt đầu và ngày mới bình yên… Bình yên nhé, yêu thương ngày hôm qua!</div>
</div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-70495218307208539252013-04-18T00:21:00.001-07:002013-04-18T00:21:47.244-07:00Em đã sai rồi<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<h2 class="sapo" style="background-color: white; border: 0px; color: #333333; font-family: 'Times New Roman', Georgia, serif; font-size: 16px; line-height: 22px; margin: 15px 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Qua rồi những ngày em bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều. Qua rồi những ngày em phủ định chính mình để cho phép em mỉm cười trước những đau đớn mà anh mang lại...</h2>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiV-S1PZRufDiIfkkNH5duAwCi5kGo5G7XGryiys-X3u1fdJs_YFHjYZ_46wqTmV4U1oH6uPTa0xXtaLotPr4YgIZYd-q1ap-e2B-h2K9QOQcs3nM82bWHjLEaLdr-4c_yHwZIDap7atbE/s1600/emsairoi-c5539.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiV-S1PZRufDiIfkkNH5duAwCi5kGo5G7XGryiys-X3u1fdJs_YFHjYZ_46wqTmV4U1oH6uPTa0xXtaLotPr4YgIZYd-q1ap-e2B-h2K9QOQcs3nM82bWHjLEaLdr-4c_yHwZIDap7atbE/s400/emsairoi-c5539.jpg" width="400" /></a></div>
<div>
<br /></div>
<div class="content" style="background-color: white; border: 0px; color: #333333; font-family: 'Times New Roman', Georgia, serif; font-size: 16px; line-height: 22px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Nếu anh để ý một chút thì giận dỗi và tổn thương là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau. Mọi thứ đã qua thật rồi, anh ạ. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Qua rồi những ngày em bất chấp tất cả chỉ để yêu anh, em từng yêu anh hơn hết thảy, hết thảy mọi điều. Qua rồi những ngày em phủ định chính mình để cho phép em mỉm cười trước những đau đớn mà anh mang lại. Và giờ đây, em cũng sẽ can đảm mà tạm biệt anh bằng một nụ cười như thế. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Có thể… Có thể anh nghĩ rằng em sẽ mãi ngoan ngoãn ở đó, chờ đợi và yêu thương anh hết mực. Bất chấp những tổn thương, bất chấp những sự lừa dối. Em đã tự nhủ với mình rất nhiều lần, nếu anh không yêu thương em, thì em sẽ yêu thương anh thật nhiều, để đủ cho cả hai. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Những lúc anh không vui, anh bực mình, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hãy lôi anh ra ngoài, dù anh càu nhàu khó chịu, để kể cho anh nghe những câu chuyện ngu ngốc nhưng thật buồn cười. Và chỉ cần nhìn thấy nụ cười của anh thôi, em đã thấy bình yên biết chừng nào. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em yêu anh nhiều như vậy đấy.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
<br /></div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em lúc nào cũng nhớ anh, ngay cả khi ngồi kề bên. Thì cũng thấy nhớ rất nhiều. Nhớ như lá nhớ cành, nhớ như việc người ta không thể quên thở trong từng giây một. Nỗi nhớ ấy hiển nhiên như một ngày phải có sáng và tối, như phải có mặt trăng và mặt trời.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em nhớ anh nhiều như vậy đấy. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Vậy mà, anh yêu em, nhớ em - không hơn nổi một người dưng.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em thường tự an ủi bản thân rằng, không phải anh không yêu em đâu, không phải anh bỏ mặc em đâu. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách mà anh muốn. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một niềm tin kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi, anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả.</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ, em đã khóc rất nhiều. Cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em đã trao gửi về anh trong vô vọng. Nhắm mắt em nhớ anh. Mở mắt em nhớ anh. Đến một nhịp thở cũng làm em đau. </div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
</div>
<div style="border: 0px; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px;">
Em sai rồi. Phải không?</div>
</div>
</div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-10152763538105506222013-02-19T01:14:00.002-08:002013-02-19T01:14:49.929-08:00Cho những trái tim bị tổn thương<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 13px; line-height: 18px;"><span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Dẫu
có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng
được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “hạnh phúc vẫn đang
trên đường đến”…</span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 13px; line-height: 18px;"><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></span></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhMfts7Nzagrg5Fy0l-3rlmzxMYQ-2uajA898MBojT1hp1Arvgm22_DyOCePnHjNU1nGNlJFGRMIi1l5NxuDOT0drrKQLTpO5ah17ZFc3TPv6FmzBvd3dZEgB1-uHscBDUDafzEsc3dZuE/s1600/2115300763_anh2_thumb_320x240.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhMfts7Nzagrg5Fy0l-3rlmzxMYQ-2uajA898MBojT1hp1Arvgm22_DyOCePnHjNU1nGNlJFGRMIi1l5NxuDOT0drrKQLTpO5ah17ZFc3TPv6FmzBvd3dZEgB1-uHscBDUDafzEsc3dZuE/s1600/2115300763_anh2_thumb_320x240.jpg" /></span></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 13px; line-height: 18px;"><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 13px; line-height: 18px;"><span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="font-size: 13px; line-height: 18px;">Bằng cách này hay cách khác, c</span><span class="text_exposed_show" style="display: inline; font-size: 13px; line-height: 18px;">húng
ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh
rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh
phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc
người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…</span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi
con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào
một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn
trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt
phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho
ta mượn làm một chỗ dựa…<span id="more-16054"></span></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào
một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc
bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng
trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa
nhạt và hoang hoải trượt dài.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta
đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo
cho những gì đang hiện hữu nữa…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một
bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người
đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về
những ngày đã qua.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Yêu thương bằng một trái tim từng chông
chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những
điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò
hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu
lấy mình cũng nhiều thêm…</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng
hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm
mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Đã từng một lần yêu, người ta đã biết
rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của
tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng
lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì
mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó
sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;">Và có một điều rất giản đơn, nhưng không
phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được
yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!</span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-8278430582741037092013-02-14T22:32:00.002-08:002013-02-14T22:32:19.680-08:00Cảm ơn cuộc sống vì .....<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">Cảm
ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ cho
người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình. </span></span></span></span><br />
<br />
<span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">
Cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi là con của bố mẹ tôi. Cho tôi cảm
nhận được tình thương bao la từ ánh mắt trìu mến, những cử chỉ thân
thương và cả từ nhịp đập trái tim luôn dõi theo tôi từng giờ từng phút
từng giây, luôn ước mong cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Cảm giác ấy chân
thành và sâu sắc, điều mà tôi không cảm nhận được từ ai. Tôi muốn hét
thật to: “Con yêu bố mẹ nhiều nhiều lắm!”.</span></span></span></span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 14px;"><br /></span></span></span>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjrv-rf8ypBq0ig2icrkxC8BfQpw7D7nkO8fNylxkaKMgS4WVDrbEAzeLRlGmMY8x2x6M3sa0-q4NkTNuYeXNVxV73OnTODb0oxNtWSBWinSxvXaFh4lVhtgKXQ6YuN-Kko2ckm0g4ZfSE/s1600/IMG_2586.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjrv-rf8ypBq0ig2icrkxC8BfQpw7D7nkO8fNylxkaKMgS4WVDrbEAzeLRlGmMY8x2x6M3sa0-q4NkTNuYeXNVxV73OnTODb0oxNtWSBWinSxvXaFh4lVhtgKXQ6YuN-Kko2ckm0g4ZfSE/s640/IMG_2586.jpg" width="640" /></a></div>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 14px;"><br /></span></span>
<br />
<span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">
Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết yêu thương và chia sẻ. Con
người không phải ai cũng hoàn hảo. Vậy nên chúng ta hãy tập yêu thương
những con người không hoàn hảo nhé! Có thể người yêu quý bạn là người
bạn không yêu quý nhưng tại sao bạn không cho họ cũng như cho chính mình
cơ hội để biết cách yêu thương những người xung quanh? Và yêu thương có
thể đơn giản là nhắn một tin nhắn hỏi thăm người bạn lâu ngày không
liên lạc hay chỉ là một lời cảm ơn khi ai đó nhặt hộ mình chiếc bút chì
hoặc mỉm cười khi vô tình bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình. Chỉ đơn
giản vậy thôi, bạn đã có thể làm trái tim ai đó lỗi nhịp. Hãy tự xây cho
mình những bức tường yêu thương thật vững chắc và bền chặt nhé!</span></span></span></span><br />
<br />
<span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">
Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách chấp nhận và bước qua đau khổ.
Có thể hôm nay là những ngày rất đen đủi với bạn nhưng xin đừng nghĩ
rằng tất cả phía trước đều đen tối hay may mắn sẽ không bao giờ mỉm cười
với bạn, chính suy nghĩ ấy đã khiến bạn tự mình xóa nhòa đi những tia
sáng nơi bạn sắp bước tới. Hãy tin rằng cuộc sống luôn đổi thay, không
phải lúc nào cơ hội cũng tới với ta mà đơn giản ở chỗ bạn nắm giữ và chờ
đợi cơ hội ấy như thế nào. Nếu làm được như vậy, tôi tin bạn sẽ thành
công. Cuộc đời này còn rất nhiều thứ đang đợi chúng ta khám phá. Hãy
vững tin vào cuộc sống và tin rằng cơ hội là do mình tạo ra và ai cũng
có thể làm được điều đó. Đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé!</span></span></span></span><br />
<br />
<span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">
Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi biết cách tha thứ. Học cách tha thứ
cho người khác cũng chính là học cách tha thứ cho bản thân mình. Không
phải ai cũng hoàn hảo như trong những câu chuyện cổ tích hay thần thoại
đâu, ai cũng có lúc lơ đãng, mắc phải lỗi lầm. Tại sao chúng ta không
tạo cho người khác cơ hội để sửa lỗi, mỗi lần như vậy bạn đã góp phần
tạo cho cuộc sống này những con người tốt đẹp hơn. Có thể ai đó đã làm
tổn thương bạn nhưng nếu bạn biết cảm thông và tha thứ cho họ thì bạn đã
đặt thêm viên gạch yêu thương vào ngôi nhà tâm hồn của bạn. Và tới lúc
nào đó yêu thương thực sự sẽ gõ cửa trái tim bạn nếu bạn biết chờ đợi
theo cách đúng nhất.</span></span></span></span><br />
<br />
<span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">
Cảm ơn cuộc sống vì đã dạy tôi cách tự mình đứng dậy sau mỗi lần
vấp ngã. Không phải mọi chuyện lúc nào cũng tốt đẹp như chúng ta nghĩ,
nó đầy rẫy những chông gai và cạm bẫy đấy. Khi thất bại bạn luôn than
phiền, tự đổ lỗi và thừa nhận yếu kém của mình mà không biết sửa chữa,
không tự mình cố gắng, hãy suy nghĩ tích cực đi bạn. Quan trọng không
phải ở chỗ ta đã thất bại mà chính là ở chỗ ta vực dậy thế nào sau những
thất bại. Đừng bao giờ bỏ cuộc khi cuộc sống còn rất nhiều cơ hội. Cần
phải biết tiếp thu ý kiến, dẹp lòng tự ái qua một bên, bạn sẽ thấy được
rõ hơn khuyết điểm của mình hay lí do tại sao mình thất bại và làm thế
nào để thành công. Bên cạnh những thành công bạn hãy đừng coi thường,
mặc cảm vì những thất bại bởi chính nó đã tạo nền tảng cho bạn thành
công. </span></span></span></span></span><br />
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;"><br /></span></span></span></span></span>
<span style="font-family: Verdana, sans-serif;"><span class="bbc"><span style="color: #545454;"><span style="font-size: 12px;"><span style="font-size: 14px;">Chúc bạn thành công và đừng quên cảm ơn cuộc sống luôn tươi đẹp
này nhé!</span></span></span><span style="font-size: 14px;"><span rel="lightbox"></span></span></span></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8940846692166350611.post-11627534299644287222013-01-03T08:30:00.004-08:002013-01-03T08:30:29.432-08:00Xuân hạ thu đông<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="socialGroup" id="socialGroup-top">
<div class="facebookLike">
<span style="font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 15px;">Thử
nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những thứ mãi
mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình? Có
một câu chuyện kể rằng...</span></div>
</div>
<div class="content force-wrap clrfix" id="yui-gen4">
<span style="font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 15px;"><br /><br /><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgb0b5M3Hulwj0uRyrP9HBDt303FlKOe2_KeW8yEfSQbI6ARg2rgRRDY3hOMe9quFvyllta0JGGGkyNrjIDXQTpR1SOpoLY2QpNhSEDZx74oXTp6N1fJI1yrtDvWrX5HnKg01S_nInWWbo/s1600/IMG_2191.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgb0b5M3Hulwj0uRyrP9HBDt303FlKOe2_KeW8yEfSQbI6ARg2rgRRDY3hOMe9quFvyllta0JGGGkyNrjIDXQTpR1SOpoLY2QpNhSEDZx74oXTp6N1fJI1yrtDvWrX5HnKg01S_nInWWbo/s400/IMG_2191.jpg" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;">Luôn mìm cười</td></tr>
</tbody></table>
<div class="img-wrap" id="yui-gen6">
<br /></div>
<br /><br /><br /><span id="yui-gen5">Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:<br /><br />- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi! Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.<br /><br />Nhưng
Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm,
nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng. Sau một thời
gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu
Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.<br /><br />- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.<br /><br />Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân mới là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt át.<br /><br />Một
thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng
Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến.
Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:<br /><br />- Mùa Thu ơi, hãy ở bên
tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ
hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.<br /><br />- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.<br /><br />Và
Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm, mọi
thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì rất lo
lắng. Bà nói:<br /><br />- Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho con.<br /><br />- Không, mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.<br /><br />Và họ ra đi.<br /><br />Chỉ
còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi bất chợt Mùa Xuân nhìn ra
xung quanh: "Ôi, tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh
đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm
những việc có ý nghĩa hơn?". '</span></span></div>
<div class="content force-wrap clrfix" id="yui-gen4">
<span style="font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 15px;"><span><br /></span></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiV7vt9o3ZAHHQEvr46xgjfrcx9S7Gf1Gb3ZSpBxS092BNFSsthWmZDy9gfh8pgAesHzbi59QIfX-zOGZ19vwLsFb4xmTaaOojAWZNPF2P9CqgURO9uZb2A0Eo13vMrQzS9uINOMc6acZo/s1600/IMG_2072.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="480" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiV7vt9o3ZAHHQEvr46xgjfrcx9S7Gf1Gb3ZSpBxS092BNFSsthWmZDy9gfh8pgAesHzbi59QIfX-zOGZ19vwLsFb4xmTaaOojAWZNPF2P9CqgURO9uZb2A0Eo13vMrQzS9uINOMc6acZo/s640/IMG_2072.jpg" width="640" /></a></div>
<div class="content force-wrap clrfix" id="yui-gen4">
<span style="font-family: arial, verdana, tahoma, sans-serif; font-size: 15px;"><span><br /><br />Và mọi thứ như sống lại: cây cối xanh tốt, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...<br /><br />Trong
chúng ta, có bao nhiêu người được như Mùa Xuân: kịp nhận ra lối đi dành
cho mình? Và những ai còn giống như Mùa Hạ, Mùa Thu và anh chàng Băng
Giá: mãi khổ đau khi không đạt được ước muốn - những ước muốn không thể
thành hiện thực?</span></span></div>
</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/05867369859669410932noreply@blogger.com0