Từ sáng toàn chuyện buồn bực, dồn nén lại bao nhiêu thứ. Tự nhủ rằng cố kìm nén một bên bạn của người yêu, một bên người yêu, một bên bạn bè đồng nghiệp. Cố gắng giữ im lặng cho mọi thứ bình yên! Mong rằng chốc trưa về không bị hết xăng giữa đường, trời nắng chói chang của cái mùa thu chẳng dịu tý nào cả! Đôi khi không biết cái cảm tính của mình đúng không. Mong rằng nó không phải là thế. Nhiều khi thấy nản, muốn khóc nhiều lắm. Có lẽ từ ngày đó tới giờ một chuỗi ngày buồn, lo lắng, bất an mà không ai có thể biết được vì mình cất dấu nó khá kỹ. Cố gắng lên với cái hình tượng mình một người năng động, hoạt bát, vui vẻ và đặc biệt rất may mắn và hạnh phúc. Không biết có khi nào mình sẽ gục ngã trong cái mớ hỗn độn này không nữa. Cảm giác đôi vai bé nhỏ của mình luôn phải gồng mình lên để gánh vác mọi thứ, đôi khi mình nghĩ tiền bạc chẳng để làm gì. Nhưng mình lại thấy cs hiện tại nó đang hành mình, cơm áo gạo tiền nghe mà chua xót. Cũng có lẽ do mình sống không lo bản thân mình mà chỉ lo cho những người xung quanh lên mới thế. Áp lực quá, áp lực muốn nổ tung đầu. Hy vọng rằng bước đi tiếp theo bước ngoặt lớn của cuộc đời gánh vác này của mình sẽ được chia sẻ chứ không đổ thêm vào đôi vai của mình một lần nữa thêm nặng gánh!! Cầu mong bồ tát Quan Thế Âm hãy cho con bớt suy nghĩ, bớt lo cho cuộc sống này, cầu mong Bồ Tát hãy cho con tự thương mình, và quan tâm mình nhiều hơn, và cho con có một chút ích kỷ cho riêng mình. Sống vì người khác nhiều quá đôi khi tự làm khổ mình, con biết điều đó nhưng sao mãi con không thể ích kỷ được.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét