Thứ Tư, 3 tháng 1, 2024

Ước mơ lớn nhất của con người là cảm nhận và tìm được ý nghĩa hạnh phúc của cuộc sống

"Ước mơ lớn nhất của con người là cảm nhận và tìm được ý nghĩa hạnh phúc của cuộc sống".

Hạnh phúc là biết luôn khám phá cuộc sống mới mẻ từng ngày.

Hạnh phúc là cảm nhận hồn nhiên cái đẹp cuộc sống từ những điều đang diễn ra quanh ta như bản thân nó vốn từng có.

Hạnh phúc là được sống, chia sẻ với những người bạn chân thành. 




Hạnh phúc là có một tâm hồn trong sáng, một trái tim thuần khiết, không vị kỷ, ghen ghét.

Hạnh phúc là biết mỉm cười với chính mình, nâng đỡ người khác chứ không phải chế giễu họ.

Hạnh phúc là tìm ra được giá trị niềm vui được cho hơn là chỉ muốn nhận.

Hạnh phúc là sống vị tha và biết nhìn nhận lỗi lầm để bước tiếp sau những lần vấp ngã.

Hạnh phúc là biết cách chế ngự cái tôi và cái của tôi khi cần thiết.

Hạnh phúc là dám yêu, được yêu và dám sống cho một tình yêu chân thành, cho dù chỉ từ một phía.

Hạnh phúc là biết giữ gìn, tìm được sức mạnh tinh thần từ những kỷ niệm, ký ức yêu thương ngay cả khi nó không còn hiện diện trong hiện tại.

Hạnh phúc tìm được đôi khi không chỉ từ những nụ cười mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.

Hạnh phúc là mong muốn được học hỏi, sáng tạo tìm ra những giá trị mới, hơn là những ước muốn được dạy bảo người khác.

Hạnh phúc là tìm được những niềm vui công việc, biết ước mơ, làm được những điều mình thích và biết mỉm cười trước những thất bại, nghịch cảnh.

Hạnh phúc là biết nhận ra được ý nghĩa những điều giản dị, những giá trị vĩnh hằng của cuộc sống.

Hãy nhớ rằng, hạnh phúc luôn còn ở phía trước, và bạn vẫn chưa trải qua những gì đẹp nhất của cuộc đời!

Hạnh phúc là ước mong, trăn trở không chỉ của mọi người chúng ta mà còn là suy tư của nhiều thế hệ. Có ai đó đã từng nói rằng hạnh phúc luôn ở phía trước và thật khó nắm bắt, ta chỉ có thể hướng đến mà thôi?

Phải chǎng hạnh phúc thật gần gũi, ở ngay trong tâm nếu ta biết nhận ra?

Và có phải chỉ những ai đã từng trải qua thất bại, khổ đau mới hiểu được trọn vẹn giá trị của hạnh phúc, hay hạnh phúc là điều mà chúng ta chỉ thấy được giá trị của nó khi nó không còn nữa?

Hạnh phúc đôi khi không chỉ là nụ cười mà còn là giọt nước mắt chia sẻ trên bờ vai tin cậy- Hạnh phúc là luôn bằng lòng với chính mình hay là dám sống trong hành trình vượt qua thử thách vươn tới những ước mơ - và hạnh phúc không chỉ là cảm giác tới đích mà ngay chính trên từng chặng đường đi?

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Gửi tôi của ngày hôm qua!!

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng vô tâm quá với mọi thứ như thế, hãy học cách quan sát, học cách lắng nghe, học cách chia sẻ, học cả cách níu kéo nữa...


Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng quay lưng lại với thứ mình yêu mến, ngoảnh đầu lại sẽ hối hận đấy...

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng che giấu cảm xúc của mình, thể hiện ra sẽ dễ chịu hơn nhiều...

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng tự tìm kiếm những nỗi buồn cho mình, vì có người muốn tôi phải sống thật tốt...

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng chần chừ khi giơ tay ra với bạn tôi, nếu nó khóc, hãy khóc với nó, nếu nó cười, hãy cười với nó, để nó biết nó không chỉ có một mình...

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng để thời gian trôi qua vô ích rồi lại hối tiếc, nó chẳng bao giờ trở lại đâu...

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng có tiết kiệm từ ngữ như thế, hãy nói cho mọi người biết tôi yêu họ như thế nào...

Gửi tôi của ngày hôm qua
Đừng ân hận những việc trong quá khứ nữa, để nó trôi qua đi, tương lai mới là quan trọng

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Kinh nghiệm quản lí chi tiêu cho vợ chồng trẻ

 Có lẽ bạn đã nghe qua điều này: tiền bạc là một trong những nguyên nhân phổ biến làm bùng lên mâu thuẫn giữa hai vợ chồng. Cũng chẳng ngạc nhiên, bởi ai cũng biết sức mạnh của đồng tiền. Tiền là giấy, nếu đốt sẽ cháy, nhưng lại có khả năng giúp chúng ta hiện thực hóa mong muốn của mình, giúp cho cuộc sống thoải mái hơn, tiện nghi hơn, phần nào giúp chúng ta tự tin hơn…


Tiền không phải là tất cả, nhưng không thể nói rằng tiền không quan trọng trong cuộc sống hôn nhân của bạn 

Nhưng bạn có biết rằng các mối liên hệ cảm xúc giữa vợ chồng hoàn toàn có thể giúp được hai bạn tìm thấy được sự thống nhất và cân bằng về tài chính? Hãy cùng tìm hiểu nhé:

Vấn đề 1: “Em / anh không có tiền để làm những thứ mình thích!”

Giải pháp: Chuyện trò chân tình 

Hãy tạm dẹp chuyện tiền nong sang bên, dành một buổi tối hai vợ chồng ngồi lại cùng nhau và nhớ về những giấc mơ, mục tiêu chung như mua được nhà riêng, có con hay đi du lịch… Đó là những lý do đầu tiên để hai người quyết định chung sống với nhau, nhưng lại thường rất dễ bị che khuất bởi những hối hả bộn bề công việc mỗi ngày và những hóa đơn phải chi trả. Nhớ lại những giấc mơ chung sẽ tạo ra sự đồng lòng giữa hai vợ chồng trong việc kiểm soát thu chi, cùng nhau tiết kiệm. Bên cạnh đó, khi đã có sự nhất trí, nếu gặp tình huống cần thiết phải chi tiêu thì tâm lý của hai vợ chồng cũng nhẹ nhàng hơn.

Xin lời khuyên của người khác, kể cả là một người có chuyên môn về tài chính cũng chưa hẳn là cách hay. Tốt nhất, trước khi đi gặp người ngoài, bạn nên cùng bạn đời của mình bình tĩnh bàn bạc, bởi đơn giản rằng không ai hiểu rõ vấn đề bằng chính người trong cuộc cả. 

Vấn đề 2: “Em / anh đang tiêu nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được!”

Giải pháp: Cùng nhau xem xét lại việc chi tiêu

Xem xét lại việc chi tiêu vừa để hiểu hơn về các nhu cầu riêng và chung, vừa là để đưa ra vài quyết định cắt giảm “cứng rắn”. Thay vì tập trung vào các chi tiết như các bạn đã chi bao nhiêu tiền cho cái áo mới hay cho cốc cà phê hôm kia hôm nọ, hãy quan tâm nhiều hơn đến các khoản chi tiêu cố định để xem chúng có thật sự cần thiết hay không. Bạn có mua một tách latte hay không cũng chẳng là gì nếu tháng nào cũng bỏ một đống tiền vào một phòng tập thể dục rồi rốt cuộc chẳng mấy khi đến đó.

Sau khi đã cùng xem lại việc chi tiêu, hai vợ chồng hãy bàn bạc với nhau, hoặc nếu cần thiết thì tham khảo ý kiến của người có kinh nghiệm để có thể đưa ra hướng cắt giảm các khoản chi không cần thiết, giúp các bạn đạt từng bước có được những gì mình muốn. (Nhưng không phải thế là bạn muốn gì được nấy đâu nhé, vung tay quá trán không bao giờ là điều tốt cả.)


Phải kiềm chế trước những thứ mình thích thật khó khăn? Hãy nghĩ đến những mục tiêu lớn hơn mà các bạn đã định làm cùng nhau 

Vấn đề 3: “Anh / em không còn độc thân nữa, nên đừng tiêu tiền theo kiểu ấy!”

Giải pháp: Hợp tác và tự chủ
Hãy có một tài khoản chung để chi tiêu cho những mong ước và trách nhiệm chung, những khoản chi cố định, và một số tài khoản riêng và nhỏ hơn cho những nhu cầu của mỗi người. Các chuyên gia nói rằng làm như thế nàysẽ giúp các cặp đôi giảm bớt cảnh cãi nhau vì tiền.

Hãy cùng thống nhất mỗi người sẽ đóng góp bao nhiêu cho tài khoản chung, và tài khoản chung sẽ dùng cho những mục đích gì – có thể là điện nước, tiền ăn, tiền học cho con, tiền du lịch năm, tiền để dành cho lúc nghỉ hưu… Không chỉ san sẻ được với nhau về trách nhiệm gia đình, các bạn cũng sẽ có cái nhìn rộng lớn hơn về cuộc sống và tương lai, và so sánh với điều kiện tài chính của mình (như thế, bạn cũng sẽ cân nhắc hơn trước những nhu cầu “linh tinh”).

Tuy vậy, các bạn cũng cần lưu ý là khi đã chung sống với nhau, việc có tài khoản riêng không đồng nghĩa với việc có thể tiêu xài vô tội vạ, nếu không thì mâu thuẫn vẫn có thể xảy ra. Tùy vào mức thu nhập và thói quen chi tiêu mà mỗi người có thể sử dụng khoản tiền riêng của mình mà không cần phải hỏi ý kiến của người kia. Nhưng nếu một người luôn luôn chi tiêu nhiều hơn một cách đáng kể so với người còn lại, thì chắc chắn sẽ cần nói chuyện lại với nhau. 

Vấn đề 4: “Phải có người quản lý tài chính!”

Giải pháp: Hãy chịu trách nhiệm

Hãy thảo luận với nhau để chọn ra ai sẽ quản lý chi tiêu hàng ngày, ai sẽ lo chuyện đầu tư lâu dài; nếu vợ hoặc chồng có “khiếu” thì có thể đảm nhận toàn bộ, hoặc nếu cả hai bạn đều muốn thoái thác “trách nhiệm nặng nề” này thì hãy thay phiên nhau. Khi đã phân chia như thế, mỗi người cần cập nhật thông tin về những khoản tiền thu vào và chi ra với người kia một cách đều đặn và thẳng thắn, và đảm bảo rằng luôn có sự chia sẻ với nhau. Sẽ rất không công bằng khi một người đã phải gánh tất cả các gánh nặng tài chính trên lưng, lại còn phải làm người chuyên làm mất vui bằng những câu nói như “mình không có đủ tiền đâu,” trong khi người còn lại tận hưởng cuộc sống một cách vui vẻ với ý nghĩ rằng mọi thứ đã có chồng (vợ) mình lo.


Cùng nhau cố gắng, và vợ chồng bạn sẽ hạnh phúc rất nhiều khi ước mơ thành hiện thực 

Vấn đề 5: “Bạn bè chúng ta có vẻ lúc nào cũng dư dả tiền bạc hơn!”
Giải pháp: Bạn có chắc vậy không?
Hãy nói chuyện với một cặp vợ chồng lớn tuổi hơn đã có cuộc sống hạnh phúc cả về tinh thần và vật chất để học hỏi kinh nghiệm; đừng hỏi người ta kiếm được bao nhiêu tiền, mà bạn nên hỏi về những thứ họ đã hi sinh và đánh đổi để có thể sớm nghỉ ngơi an nhàn hay cho con học trường tốt. Tuy vậy, hãy thận trọng khi so sánh mình với người khác, bởi gia cảnh và quan niệm về tiền bạc của mỗi người không giống nhau, việc so sánh này có thể dẫn đến ghen tị, giận dữ và rắc rối.

Hãy cẩn thận khi có mối quan hệ thường xuyên với người có thói quen tiêu xài phung phí, đừng để mình bị lôi kéo theo. Và đừng ngại ngần chia sẻ những mục tiêu và ước mơ với bạn bè mình, để ủng hộ và giúp đỡ lẫn nhau.

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Cô đơn lạc lõng giữa nhà chồng

Ngày đầu tiên làm dâu bao cảm giác bỡ ngỡ và cũng nghiệm ra được nhiều thứ, cả ngày chật vật rửa cả trăm cái bát đũa chạy đôn chạy đáo lên xuống rã rời chân tay chỉ muốn được nghỉ ngơi. Nhưng không thể nghỉ được. Về nhà chồng trong ngày đầu tiên một mình lủi thủi cảm giác lạc lõng, chồng cũng không ở cạnh cảm giác lạc lõng thế nào ấy. Không biết chồng quá vô tâm hay sao? lúc chồng định ngồi đó em cũng theo chồng ra ngồi đó. Xong chồng có việc chạy ra ngoài tý vào chồng lại ngồi chỗ khác làm em bơ vơ giữa cả gia đình, thấy buồn buồn tủi tủi lắm cơ.

 Em không muốn ngồi đó nữa em muốn bỏ chạy ra ngoài, em không chịu được cảm giác lạc lõng giữa nơi mà mình chuẩn bị gắn bó cả đời như thế. Xong rồi bữa cơm cũng qua, em cũng nuốt được vài miếng rồi em cũng thấm dần cảnh làm dâu và mới biết được mẹ mình thật là vĩ đại. Rồi con sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa. Sau bữa cơm ngồi dọn dẹp bát đũa, rửa xong nồi lau nhà cửa, đổ rác sắp xếp lại cũng đến gần 10 giờ đêm, chồng cũng kêu mệt mẹ bảo chồng đi nghỉ trước nhưng có lẽ vợ chẳng nói chẳng rằng gì nên chồng nghĩ vợ đang giận hoặc đang mệt nên dọn cùng vợ nên công việc cũng được thu xếp nhanh để được đi nghỉ. Chồng cũng hỏi sao mặt lại không vui lại như vậy, vợ cũng chẳng nói lăng gì nhiều chỉ cười nhẹ một cái vì nghĩ lên chấp nhận vì làm dâu là sẽ khó tránh khỏi mà. Về tới nhà cũng tranh thủ cắm siêu nước rồi tắm giặt đi ngủ, thế là qua một ngày vất vả cực nhọc và lạc lõng giữa trốn đông người, và cũng cảm thấy mình lớn dần lên trong suy nghĩ.


Sáng hôm sau khi chưa 7 giờ mới 6h ck đã lục đục gọi vợ dậy để đi làm, thật là mệt. Không biết chồng có suy nghĩ gì hay vì lo vợ đi làm muộn. Nhưng chồng à vợ mệt lắm để vợ ngủ thêm 1 tiếng nữa đi làm vẫn vừa mà, giờ vợ đến công ty còn chưa mở cửa chồng ạ, nhưng nằm được một tý chồng lại gọi vợ mệt ghê, sau vài lần vợ cũng phải lồm cồm bò dậy vì cũng chẳng ngủ được vì chồng cứ gọi. Vợ dậy rửa mặt đánh răng lấy xe máy của chồng đi làm.

 Đi xe của chồng vợ chẳng quen, đã thế lại còn bị vác đôi guốc quá cao( vợ quên mất không mang đôi dép khi đến nhà chồng) vợ đau hết cả chân. Cuối cùng cũng tới công ty, vợ nhìn điện thoại suốt từ sáng tới trưa cũng chẳng thấy chồng hỏi thăm gì, ngày đầu tiên vợ đi làm khi chính thức về nhà chồng không có gì đặc biệt cả. Không biết là do giờ mình là vợ chồng rồi lên những câu hỏi han hay câu quan tâm trở lên thừa thãi. Vợ suy nghĩ vẩn vơ rồi đến bữa trưa ăn xong vơ cũng nhớ nhìn điệnt hoại xem chồng nhắn tin không, cũng không có tin nào, vợ đành đi ngủ.


Tới chiều thức dậy vợ thấy chồng buzz qua chát tối nay về nhà chồng ăn cơm. Hì nghe mà xót xa thế, vợ cứ nghĩ giờ chồng với vợ là một, vợ cũng mong sau này mẹ ck cũng là mẹ vợ, bố ck cũng là bố vợ, nhà chồng cũng là nhà vợ nhưng có lẽ với chồng thì nó không phải là thế, chồng với vợ vẫn có khoảng cách tách biệt riêng không thể là chung được. Có lẽ còn môt phần nữa chồng chưa chuẩn bị tâm lý để bước vào đời sống kết hôn? vậy tại sao chồng cố gắng kết hôn làm gì? sao chồng cưới vợ làm gì vậy? nếu chồng chưa có sẵn sàng hy sinh độc thân thì chồng lấy vợ làm gì?



Tâm trạng buồn: 13-11-2014

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Nhật ký ngày 11/10/2014

Từ sáng toàn chuyện buồn bực, dồn nén lại bao nhiêu thứ. Tự nhủ rằng cố kìm nén một bên bạn của người yêu, một bên người yêu, một bên bạn bè đồng nghiệp. Cố gắng giữ im lặng cho mọi thứ bình yên! Mong rằng chốc trưa về không bị hết xăng giữa đường, trời nắng chói chang của cái mùa thu chẳng dịu tý nào cả! Đôi khi không biết cái cảm tính của mình đúng không. Mong rằng nó không phải là thế. Nhiều khi thấy nản, muốn khóc nhiều lắm. Có lẽ từ ngày đó tới giờ một chuỗi ngày buồn, lo lắng, bất an mà không ai có thể biết được vì mình cất dấu nó khá kỹ. Cố gắng lên với cái hình tượng mình một người năng động, hoạt bát, vui vẻ và đặc biệt rất may mắn và hạnh phúc. Không biết có khi nào mình sẽ gục ngã trong cái mớ hỗn độn này không nữa. Cảm giác đôi vai bé nhỏ của mình luôn phải gồng mình lên để gánh vác mọi thứ, đôi khi mình nghĩ tiền bạc chẳng để làm gì. Nhưng mình lại thấy cs hiện tại nó đang hành mình, cơm áo gạo tiền nghe mà chua xót. Cũng có lẽ do  mình sống không lo bản thân mình mà chỉ lo cho những người xung quanh lên mới thế. Áp lực quá, áp lực muốn nổ tung đầu. Hy vọng rằng bước đi tiếp theo bước ngoặt lớn của cuộc đời gánh vác này của mình sẽ được chia sẻ chứ không đổ thêm vào đôi vai của mình một lần nữa thêm nặng gánh!! Cầu mong bồ tát Quan Thế Âm hãy cho con bớt suy nghĩ, bớt lo cho cuộc sống này, cầu mong Bồ Tát hãy cho con tự thương mình, và quan tâm mình nhiều hơn, và cho con có một chút ích kỷ cho riêng mình. Sống vì người khác nhiều quá đôi khi tự làm khổ mình, con biết điều đó nhưng sao mãi con không thể ích kỷ được.

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Gửi anh người được gọi là người yêu của em!

Anh luôn cho em là người khó chịu, khó hiểu lắm phải không? Anh luôn muốn em yêu anh theo cách của anh đúng không?

 Em luôn ngoan ngoãn nghe theo anh không phải vì em không có cái tôi, cái chính kiến riêng của mình, mà bởi vì em muốn anh vui vẻ, hạnh phúc. Ngày hôm nay khi em thực sự cần sự giúp đỡ em mới nhận ra rằng quanh em chẳng còn ai để có thể gọi khi cần ngoài anh! Em không biets sự tách biệt của em như vậy là đúng hay sai nữa, em luôn cố gắng tối giản tất cả mối quan hệ để một lòng một dạ yêu anh, quan tâm tới anh và gia đình anh. Đôi lúc em còn thấy có lỗi với ba mẹ em vì em không quan tâm được ba mẹ nhiều. 



Nhưng em biết ba mẹ hiểu và không trách cứ gì em. Vậy anh hiểu rằng anh quan trọng thế nào với em, nhưng lúc này đây em chợt nhận ra thời gian gần đây anh không còn quan tâm gì em nữa, em biết anh bận thêm việc học, bận thêm công việc em không trách cứ gì anh. Em đã từng rất hạnh phúc khi anh nói anh cố gắng vì em. 

Nhưng chẳng hiểu sao em thấy sự cố gắng đó của anh cứ như là để dần xa em! Gặp ít đi, nói chuyện cũng ít vì anh bận học, em ốm em mệt anh vẫn quan tâm em vẫn gọi điện hỏi han nhưng em nhớ đến người con trai trước kia mỗi khi em chỉ sổ mũi đã cuống quýt chạy tới xem em sao, lo thuốc thang cho em chứ không phải nhắn tin hỏi han.

 Người con trai bây giờ với trước em thấy nó khác nhiều quá anh ạ! có lẽ em đòi hỏi nhiều tình cảm ở anh quá, em xin lỗi vì con gái thường có một chút lòng ích kỷ mà. Anh không đến hỏi thăm em không sao anh bận ôn bài mà không sao cả Nhưng rồi lúc sau anh gọi điện quát mắng em bảo em không muốn nói chuyện với anh. 

Anh đâu biết rằng đâu phải hôm nay ít nói chuyện mà cả gàn tháng nay ngày nào anh chẳng bận kêu học bài và làm bài tập về nhà đâu có thời gian nói chuyện với em, chia sẻ với em hay đưa em đi dạo đâu.

 Em đâu có trách anh, em luôn tự nhủ rằng anh đang cố gắng để sau không muốn em vất vả. Nhưng hôm nay tự nhiên anh mắng ngược lại em? em sai ở đâu? đâu phải em không muốn nói chuyện với anh? hôm nào muốn nói chx nhắn tin được vài câu anh đuổi em đi ngủ để anh ôn bài? hôm nay có khác gì hôm qua sao anh lại quát em nói em khó chịu? Em phải làm sao để anh hài lòng? Em phải làm sao để ngừng rơi nước mắt đây? Hay là anh đến với cái chị mà anh cho là gái đẹp đi, có lẽ chị ấy mang lại hạnh phúc cho anh hơn em đấy!

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

EM SẼ IM LẶNG.....DÙ MÃI MÃI MẤT ANH

Khép lại những kí ức từng làm em đau khổ, khép lại những ước mơ từng làm em ảo mộng, khép lại vào một góc khuất nào đó bên lề trái tim anh...

Lặng im, cho bản thân em một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc lối và cũng là để cho anh một chút bình ổn giữa những yêu – ghét, nhớ – quên, hư hư – thực thực…Anh cần điều đó và em cũng thế.Tình cảm nếu biết dừng đúng lúc sẽ tránh được những sai lầm. Cuộc chơi nếu biết dừng đúng lúc cũng tránh đi vào vết xe cũ. Trái tim nếu biết dừng đúng nhịp sẽ tránh những tổn thương.Lặng im trong lúc này đơn giản với em là bình tâm lắng nghe….

Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà em thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ, lỗi nhịp. Nghe trong em tiếng đêm ngao ngán thở dài, đồng cảm che giùm em những giọt nước mắt khẽ lăn dài trong xót xa, tiếc nuối, trong bẽ bàng, đắng cay…Em đã khóc và chắc anh cũng chẳng vui gì.Nhưng nước mắt lúc này sao mà nhẹ tênh đến thế, không mặn mòi vị chia ly, không đau đáu vị xa cách, không nhoi nhói vị buồn tênh.Nước mắt là người tình trung thành của em, chỉ lặng lẽ đến với em khi màn đêm buông xuống. Nước mắt dạy em sống giả tạo để quên một người. Nước mắt tập cho em thói quen tìm đến nó khi em cô đơn, trống vắng nhất.

Nước mắt ôm lấy bờ mi em, vành môi em, khóe mắt em, khiến em quên mất mình đã từng có một người tình bằng xương, bằng thịt.Lặng im trong lúc này đơn giản với em là quá mệt mỏi….Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình độc bước của riêng mình. Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng em. Đường còn vời vợi xa mà chẳng ai thật lòng sẻ chia cùng em những lúc em vui, cả khi em buồn.Mệt mỏi… Ai sẽ cho em bờ vai để em dựa vào, cho em vòng tay để dìu em bước tiếp, cho em tâm hồn để em tá túc khi em quá cô đơn, cho em trái tim để em nương náu trong yên bình và vượt qua những tháng ngày giông bão.

Chẳng có ai và em chua xót nhận ra em cũng chẳng cần ai nữa.Mệt mỏi… thì em sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp, lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc, lại tiếp tục chia sẻ để được sẻ chia, tiếp tục quan tâm để được quan tâm, tiếp tục yêu thương để được thương yêu... rồi lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn… chưa cho phép em được dừng lại, được nghỉ ngơi.Lặng im trong lúc này đơn giản với em là bình tâm để sáng suốt lựa chọn….

Nhớ hay quên, quên hay nhớ, tiếp tục hay dừng lại, đối mặt hay trốn tránh, lặng im hay lên tiếng... và chắc chắn khi bình tâm trở lại em sẽ có câu trả lời cho chính mình, sẽ đưa ra những quyết định không làm mình phải thất vọng hay nuối tiếc.Trong giây phút này đây, em đang nghĩ về tất cả, về gia đình, công việc, bạn bè, về anh và cuối cùng em nghĩ cho em. Ai cũng mong em hạnh phúc với một người em thật sự yêu thương, và nếu thật lòng yêu thương, thì có quá đáng không anh khi em muốn chia sẻ thật lòng tất cả.Nhưng nếu đó là điều không nên, thì em sẽ không chia sẻ nữa.

 Anh và tình yêu của em sẽ và mãi là một bí mật của riêng em, chỉ em mà thôi.Lặng im trong lúc này cũng là lúc em giấu anh vào nơi sâu kín nhất, và lặng im để biết anh trong lòng em không bao giờ bị chia sẻ cùng ai nữa… Như thế biết đâu lại là cách tốt nhất.Lặng im trong lúc này là lúc em thật nhất: hoang mang, lo sợ và có một chút gì đó mất niềm tin… nơi anh – nơi tình yêu của em.Đơn giản em cũng chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương, nhưng quan trọng, em đã biết bước qua, đạp trên dư luận, gạt đi nỗi đau và nước mắt, để chạy đi tìm tình yêu của em.

Khó khăn lắm mới tìm được lại anh sau bao ngày giông bão, vậy mà vừa trở về, em vẫn chẳng có nổi một ngày bình yên…Lặng im… nếu trong lúc này em chọn cách lặng im thì anh cũng đừng làm gì hết anh nhé. Cứ lặng im cùng với em, lặng im nhìn nhau như hai người xa lạ, lặng im nhìn hạnh phúc trôi qua tay, lặng im nhìn lời ước hẹn bay theo gió, trôi theo mây, tan theo ảo ảnh…Lặng im… Vì em biết có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi được những kết quả đã mặc nhiên như thế, những kết quả mà chúng ta mong muốn như thế...

Và dù thế nào cũng hãy gượng cười, thầm cảm ơn cuộc đời này đã dạy cho chúng ta thêm một bài học đắt giá về tình yêu, về lòng tin, về cách nhìn nhận, về vốn sống và vốn trải nghiệm…Đơn giản, chúng ta chưa yêu hết mình, chưa tin tuyệt đối, chưa nhìn đời bằng con mắt chân thật, chưa cảm nhận cuộc sống bằng những rung cảm thật và không dám trải nghiệm sự đời vì sợ tổn thương thêm một lần nữa.Lặng im…

 Em cần khoảng lặng để tìm chút bình yên, một chút tin yêu em vừa đánh mất nơi anh.Lặng im… đủ để em trở về là chính em của những ngày không giông bão, không biết khổ đau…Cuối cùng em cũng chỉ là em của ngày ấy.Lúng túng… vụng về… đánh mất một tình yêu…


 st mitmat

 
dien dan noi that Việt Nam - nội thất gia đình cao cấp- nội thất văn phòng đẹp - nội thất hội trường cao cấp - thiết kế văn phòng sang trọng với bộ ghế hội trường của tập đoàn Hoà Phát