Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu
của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng
lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó.
Phải chăng guồng quay của cuộc sống quá nhanh, khiến đôi khi ta quên
trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất, quên trau chuốt từng lời ta nói,
cẩn thận từng điều ta làm, và quên đi giá trị đích thực của từng lời ta
hứa?
Có bao nhiêu người hứa để rồi quên? Và bao nhiêu sự hứa hẹn được tạo ra nhưng rồi người hứa lại tìm mọi kẽ hở để lách qua?
Lẽ nào “lời hứa không có giá trị mãi mãi- giá trị duy nhất của nó là làm yên lòng người nghe vào lúc được thốt ra”?
Lời hứa- nó luôn có những giá trị rất thiêng liêng của riêng mình,
nhưng không phải ai cũng ý thức được điều đó, và càng không phải ai cũng
hiểu được rằng mình cần làm gì khi những lời hứa đã được nói ra. Cuộc
đời quá vội, bởi thế mà những lời hứa trao nhau cũng trở nên thật vội
vã. Có đôi khi suy nghĩ không theo kịp những lời đã nói, để rồi ta không
kịp nhận ra mình đã hứa gì. Và lời hứa cứ thế trở thành gánh nặng cho
nhau.
Lời hứa đôi khi như một chiếc xích dây vô hình. Cho dù ta dùng chiếc
dây lời hứa để giữ những hi vọng vào một người nào đó hay để cột chặt
lấy mình thì điều đó cũng thật ngột ngạt, bức bối. Và ta lại đứng giữa
hai bờ hứa và quên, lại ép mình hi vọng, chờ đợi về một điều nào đó, từ
một người nào đó. Trong cuộc sống thường nhật, người ta không lấy pháp
luật làm quy chuẩn, mà hay lấy lời hứa làm thước đo. Vậy phải chăng lời
hứa cũng là một dạng luật pháp, để khi một ai đó bội hứa, ta lại lấy
những lời đã nói ra để làm chứng cứ, để oán trách, thở than?
Nhưng tại sao lại cần đến một lời hứa? Có những lời hứa thật ngọt
ngào, trở thành một thứ gia vị mới của cuộc sống. Thế nhưng suy cho
cùng, dù là lời hứa vô tình thốt ra, hay lời hứa với tràn đầy sự chân
thành, thì đó vẫn là một sự cam kết thực hiện đến cùng. Mà nếu là vậy,
thì đâu có sự cam kết nào không là ràng buộc, là trách nhiệm? Phải dùng
đến lời hứa để ràng buộc nhau, lẽ nào niềm tin ta trao nhau là chưa đủ?
Thường thì, những người trao lời hứa sẽ quên đi, còn người nghe sẽ
giữ lời hứa đó lại để mà hi vọng. Có lẽ hứa ra sao, thực hiện lời hứa đó
như thế nào lại là một trong những bài học căn bản nhất để trưởng
thành. Một người dù đã 18, 25 hay 50 tuổi, nếu như vẫn quên đi những lời
đã hứa, thì cũng vẫn chỉ như một đứa trẻ lên 5 đang học cách làm quen
với cuộc sống.
Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó một câu chuyện rằng, một cô bé 11 tuổi vẫn
đòi mẹ mua một con búp bê, dù cho cô bé không còn thích món đồ chơi đó
nữa. Nhưng đó là món quà mà mẹ cô hứa sẽ trao tặng khi cô vào lớp một.
Cứ tưởng chừng thật là vụn vặt, nhưng câu chuyện đó lại khiến tôi bất
giác giật mình. Lời hứa từ khi 6 tuổi, giờ đã qua bảy năm, nhưng niềm hi
vọng về lời hứa đó vẫn lớn lên theo cô bé từng ngày, và cô vẫn luôn
mong chờ một ngày điều đó thành hiện thực. Có thể với cô gái nhỏ đó, giá
trị không nằm ở con búp bê, mà giá trị nằm ở lời người mẹ hứa. Lẽ nào
sức mạnh của lời hứa lại lớn đến vậy, khiến người ta luôn ghi sâu, rồi
mong đợi dù điều đó không còn giá trị?
Có lẽ vậy, chỉ nên hứa khi đã trả về cho nó những giá trị ban đầu.
Bởi những khi như thế, ta mới có thể trưởng thành, và những tin yêu mới
thực sự ý nghĩa.
Nhưng dẫu vậy, hãy chỉ tin vào những lời đã hứa để ta biết hi vọng,
biết tin yêu, chứ đừng vin vào đó để làm cái cớ buộc tội người khác. Bởi
những điều họ mất nếu quên đi lời đã hứa sẽ còn nhiều hơn ta: ta mất đi
một lời hứa, nhưng họ lại mất đi một cơ hội để trưởng thành. Lời hứa
chỉ có giá trị thực sự khi cả hai cùng muốn nhớ, và dấu chấm chưa được
đặt sau bất cứ mối quan hệ nào. Có lẽ cũng có một chút tàn nhẫn, nhưng
vẫn phải thừa nhận rằng, dù là lời hứa mãi mãi, cũng chẳng bao giờ đi
được đến điểm tận cùng.
Có bao nhiêu người vẫn chờ đợi một lời hứa dù người còn lại đã quên?
Bao nhiêu người mòn mỏi trách móc vì vẫn nhớ những lời hứa đã không còn
giá trị? Và có bao nhiêu người đi gieo những hi vọng không thành? Phải
đi qua hết nỗi đau, phải tự cảm nhận sự giằng xé khi lời hứa xưa cũ nay
không còn, phải một lần trở thành một kẻ bội tín ta mới biết được rằng,
đằng sau những lời đã hứa, dù to tát hay bé nhỏ, dù được trao nhau như
thế nào, dù còn nhớ hay đã quên thì vẫn cứ luôn là một trách nhiệm nặng
nề. Đâu ai biết trước được rằng sau những lời hứa, những gì ta để lại
cho một ai đó là một kỷ niệm ngọt ngào hay những vết sẹo trong tim?
Có lẽ không chỉ riêng tôi, mà còn nhiều người nữa cũng muốn hỏi: hứa
để làm gì? Để cho ta an lòng, cho những hoài nghi trong lòng người tan
biến, hay lời hứa đã trở thành thói quen, trở thành một câu đùa cửa
miệng? Không phải điểm kết thúc nào của lời hứa cũng là sự phản bội hay
lãng quên của một người. Thế nhưng, tại sao ta phải cần đến một lời hứa
mới có thể tin? Hay là vì trong lòng ta vẫn còn nhiều nghi ngại? Nếu
thực sự cảm thấy yên lòng, sao lại cần hứa hẹn, để rồi ta lại hi vọng về
nó, rồi lại đau khổ nếu lỡ một ngày, người đó quay lưng bỏ đi?
Có phải ta đã sống quá gấp gáp không, khi phải cần đến ngôn ngữ mới
có thể khiến ta chậm lại, để ta vững lại niềm tin? Qua biết bao lâu rồi
cái thời chỉ cần nhìn vào mắt nhau ta hiểu đó chính là một lời hứa? Và
đã bao lâu rồi ta có thể cảm nhận sự cam kết của một người qua từng
hành động? Là vì ta lười cảm giác, hay là vì ta chưa đủ hiểu nhau? Phải
làm sao để quay về ngày đó, khi ta hứa và cảm nhận lời hứa bằng chính
con tim?
Hãy cứ hứa đi, vì dù thế nào lời hứa vẫn luôn có những giá trị của
nó. Nhưng hãy chỉ nên hứa khi hiểu ta đã hứa gì và sẽ có thể chắc rằng
sẽ không bao giờ bỏ đi khi lời hứa chưa thành hiện thực. Và cũng hãy cứ
tin vào những lời ai đó hứa, nếu như ta biết dùng lời hứa đó để nuôi lớn
bản thân, chứ không dùng nó để quy trách nhiệm. Và dù lời hứa có đến từ
ai, thì cũng đừng giữ lời hứa đó bằng sự cả tin của con tim, mà còn
phải biết tin bằng sự tỉnh táo của lý trí.
Nhưng nếu bạn không thể hoàn thành, thì cũng xin đừng cố ở lại và
thực hiện lời hứa, vì điều đó càng khiến lòng người đau hơn. Đừng cố ở
bên một ai đó chỉ vì một lời đã hứa. Bởi cao hơn lời hứa, thứ người ta
cần là sự yêu thương. Chỉ có sự sánh đôi giữa thương yêu và trách nhiệm
mới có đủ tư cách để đền đáp lại những tin yêu và hi vọng.
Cảm nhận đi, cả những lời hứa mãi không là sự thực, cả những lời hứa
xuất phát từ trái tim để hiểu hết những điều kỳ diệu của nó- để biết
tin, biết yêu, biết hi vọng, biết sống có trách nhiệm một cách trọn vẹn
hơn. Và hãy học cả cách bao dung cho những lời hứa không thành. Để mang
lời hứa trả về đúng với những giá trị thiêng liêng ban đầu của nó. Để
biết tin và biết hứa bằng chính lòng thành.
Để khi đó ta không còn phải loay hoay tự hỏi mình rằng: phải qua bao nhiêu lời hứa, ta mới đủ tin yêu?
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa