Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Nguyện Cầu

Tôi không quen phải cầu xin, không quen nhận lấy sự ban phát tình cảm từ ai đó. Tôi không quen vay mượn cuộc đời những điều chẳng thể thuộc về mình. Và rồi, tôi ngông nghênh ném nó đi thật xa. Tôi cần phải tồn tại bằng chính trái tim đỏ au tràn đầy những vết sẹo lồi sẹo lõm mỗi lần thấy ánh mắt đớn đau tủi hờn của họ.
Thế mà, trong đêm đen lặng lẽ, một mình. Tôi vẫn thầm gọi tên những điều kì diệu, gọi tên những phép màu. Hạnh phúc có gì đâu, khi người ta biết yêu thương nhau? Đấy phải chăng là một sự nguyện cầu?…
Tôi hăm mấy tuổi. Đêm đen ngày xưa xa vời vợi.
Tôi hăm mấy tuổi. Chân trần lê gót đi khắp nơi.
Thấy nhân gian luôn có nụ cười. Nhưng đằng sau đó là những giọt nước mắt rơi.
Tôi hăm mấy tuổi. Ném tiếp những ngông nghênh lên trời để đếm dấu chân mình qua từng miền đất. Nguyện cầu thay bằng cuộc sống đầy tràn khao khát, đam mê và rong ruổi quên mất cả đường về.
Tôi hăm mấy tuổi. Mẹ bấy giờ mới biết cầm đến lần tràng hạt, đi chùa, niệm phật cầu kinh bằng ánh mắt ngơ ngác.
Tôi hăm mấy tuổi, bỗng một ngày nghiệm ra giữa chốn bụi trần, đôi khi con người bị khuất phục bởi những điều không tài nào hiểu nổi.
Ngày nọ, tháng nọ…
Tôi trở về ngó vào căn phòng nhỏ. Bà ngoại vẫn gầy gò ngồi đó, móm mém cười. Những chiếc răng đã theo đất về trời, nụ cười của bà vẫn rất tươi.
Ngày đó, tháng đó, năm đó…
Tôi trở về. Căn phòng nhỏ, chiếc giường nhỏ trống tuênh. Bất giác nhìn cuốn lịch còn dăm tờ nữa, bỗng nhớ có lần mẹ nói: “Con đi, bà vẫn bóc từng tờ lịch đợi ngày con về…”. Nước mắt không rơi nổi, nghẹn ngào tôi cất thêm cho mình một nỗi đau vào chỗ nào đó.
Tôi tiếp tục hăm mấy tuổi. Tôi không muốn ngông nghênh ném đi một lời nguyện cầu, xin xỏ. Thật là phí. Trên đời còn quá nhiều người cần được ta cứu rỗi.
Tôi đã có một đức tin.
Tôi đã có một vị thần hộ mạng của riêng mình.
Tôi đã biết cầu xin…
Không phải cầu xin là tự hạ bệ mình. Khi biết rằng trái tim ta vẫn luôn có những nhịp đập yêu thương mỗi ngày, biết đau đớn và cảm thông cho kiếp người mỏng manh. Tôi lại muốn chắp tay trước những thế lực vô hình: “Nguyện cầu cho thế giới an bình mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây trong kiếp sống ngắn ngủi này”…
Nước vẫn chảy trôi. Lửa đôi khi cũng vô tình.
Thời gian còn đáng sợ hơn cả nước và lửa.
Một ngày thấy tóc xanh thành tóc bạc.
Một ngày thấy có thành không.
Một ngày thấy còn và mất.
Bất giác hãi hùng, muốn tự mình nắm tay mình siết chặt.
Tôi tiếp tục nguyện cầu những điều không có thực,
sẽ biến thành cổ tích thần kì nhất
bằng niềm tin của chính tôi
dành cho tất cả mọi kiếp sinh linh trên đời…
Trần Hương Giang

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
dien dan noi that Việt Nam - nội thất gia đình cao cấp- nội thất văn phòng đẹp - nội thất hội trường cao cấp - thiết kế văn phòng sang trọng với bộ ghế hội trường của tập đoàn Hoà Phát