Dẫu
có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng
được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “hạnh phúc vẫn đang
trên đường đến”…
Bằng cách này hay cách khác, chúng
ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh
rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh
phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc
người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi
con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào
một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn
trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt
phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho
ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào
một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc
bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng
trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa
nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta
đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo
cho những gì đang hiện hữu nữa…
Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một
bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người
đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về
những ngày đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim từng chông
chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những
điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò
hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu
lấy mình cũng nhiều thêm…
Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng
hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm
mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết
rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của
tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng
lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì
mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó
sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.
Và có một điều rất giản đơn, nhưng không
phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được
yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét