Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Nỗi buồn không tên

Không biết sao hôm nay lại buồn thế nhỉ? một lỗi buồn không tên chăn? Thấy một cái gì đó nhói đau, một cái gì đó thấy cay cay sống mũi, mình sao thế nhỉ? buồn chuyện gì, lo chuyện gì? chẳng phải học tập công việc vẫn tốt sao?
Một cơn gió lùa qua khe cửa, mát lịm nó nhìn qua  cửa sổ, một màn đêm bao trùm thỉnh thoảng le lói một tia sáng như một niềm hy vọng, nó trầm tư, trầm mặc về cuộc sống? nó không nghĩ gì cả, nó cũng chẳng buồn, nó cũng chẳng vui đúng là cảm giác lạ lùng, hay có lẽ mùa thu đã tới? đã len lổi vào tâm trí nó, một mùa thu man mác ùa về mang theo một tâm trạng buồn buồn cùng với cỏ cây. 





Nó lại ngoái nhìn vào cái màn hình máy tính buzz buzz buzz alo alo chi chit màn hình nhưng nó vẫn vô cảm? nó không buồn nói chuyện hay tâm sự với ai cả? nó bị tự kỷ hay vô cảm sao ấy? nó không trả lời một ai, không nói chuyện một ai? đừng ai trách nó, đừng ai hờn nó vì nó đang buồn, đang tự kỷ mà .

 Nó lắng nghe bản nhạc dòng thời gian của Đăng Khôi, cảm xúc ùa về bao nhiêu kỷ niệm, thời gian trôi nhanh quá, nhìn lại chặng đường đã qua nó thấy nó chưa làm được gì cả? uk thì nó còn đi học thì sao mà làm được gì? nó vẫn luôn cố gắng vẫn luôn khát khao với cái mục đích làm giàu? rùi có lúc nó ngẫm nghĩ nó kiếm nhiều tiền để làm gì? có ai trả lời được giúp nó không? Nỗi khổ ải nhất của con người là vướng vào tham - sân -si đường như nó đã mắc phải, nó quá tham lam, nó quá cầu toàn và kết quả là nó ngu muội, chìm đắm vào những thứ vô hồn vô cảm, nó luôn đuổi bắt theo cái bóng, những vật vô hồn để làm gì? giúp được gì? hay chỉ mang lại những rắc rối, những lỗi buồn không tả, những ngày mệt nhọc suy nghĩ tính toán để ròi nó hụt hẫng? nó sợ hãi cái cuộc sống này? nó sợ ...nó sợ lắm...Những lúc này nó muốn có một vòng tay ôm chặt giữ chặt nó, để nó bớt cảm giác sợ, bớt cảm giác lo âu....Có lẽ nó suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ những điều phi thực tế, nó đang mộng tưởng ở tương lai, và nó đang lo lắng trước, cũng tốt thôi rồi nó bước vào cuộc sống sẽ vững chắc hơn, để rồi nó sẽ không bị vấp ngã, nó phải học cách can đảm, nó phải học cách không dựa dẫm vào người khác, nó phải học cách rời xa ba mẹ để độc bước vào cuộc sống,vào xã hội đầy bon chen? Ngày ngày nó sẽ nở thật nhiều nụ cười để những người xung quanh nó luôn thấy được vui vẻ, luôn thấy được ấm áp, dù đó chỉ là một nụ cười gượng nhưng nó sẽ vẫn cố gắng, nó sẽ làm được.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
dien dan noi that Việt Nam - nội thất gia đình cao cấp- nội thất văn phòng đẹp - nội thất hội trường cao cấp - thiết kế văn phòng sang trọng với bộ ghế hội trường của tập đoàn Hoà Phát